您现在的位置是:NEWS > Thời sự
Mạng xã hội Instagram, Facebook, Twitter đã 'gây nghiện' bạn bằng chiêu trò gì?
NEWS2025-03-24 18:15:14【Thời sự】6人已围观
简介Nếu bạn sở hữu một chiếc điện thoại thông minh và cứ thỉnh thoảng lại lôi chúng ra xem có thông báo lịch u23 việt namlịch u23 việt nam、、
![]() |
Nếu bạn sở hữu một chiếc điện thoại thông minh và cứ thỉnh thoảng lại lôi chúng ra xem có thông báo hay tin tức gì từ người khác không thì rất có thể bạn là một trong số những người đã bị nghiện các ứng dụng trên smartphone.
Trên thực tế nếu điện thoại thông minh không tồn tại,ạngxãhộiInstagramFacebookTwitterđãgâynghiệnbạnbằngchiêutrògìlịch u23 việt nam bạn đã có thể tiêu tốn thời gian của mình vào những việc khác có ích hơn. Bằng những hiểu biết của mình trong việc nghiên cứu về sử dụng ứng dụng, Giám đốc điều hành Jonathan Kay của Apptopia cho biết: "Ban đầu người dùng muốn bị hút vào các ứng dụng mạng xã hội như Instagram, Facebook, Tinder nhưng sau đó các nhà sản xuất sẽ khiến chúng trở thành thú tiêu khiển giống như khi người ta nghiện game vậy". Kay cũng chỉ ra những chiến thuật cụ thể mà các nhà sản xuất đã áp dụng để "gây nghiện" cho người dùng.
Instagram sử dụng tiện ích "Story" để thu hút bạn
![]() |
Instagram là một trong những ứng dụng "gây nghiện" nhất hiện nay, bạn có thể bị mắc kẹt trong đó bởi thói quen thích tải ảnh và video của mình lên mạng xã hội này. Bằng những hiệu ứng đẹp mắt của mình, Instagram đã có chiến thuật riêng để giữ chân người dùng tại đây.
Đặc biệt là ở tiện ích "Story" đã được Instagram "bắt chước" Snapchat và cho ra đời vào năm 2016. Với những hiệu ứng khuôn mặt ngộ nghĩnh, các khả năng làm hiển thị vị trí địa lý, nhiệt độ nơi ở của người dùng hay ngay khi bạn vừa mở ứng dụng ra thì tiện ích này sẽ hiện ra đầu tiên - đây là một trong những cách Instagram khuyến khích bạn sử dụng "Story" mọi lúc mọi nơi và đắm chìm trong đó.
Nếu bạn trót bật thông báo cho ứng dụng, bạn có thể liên tục nhận được hàng tá notification liên tục nếu như bạn bè đăng bất cứ thứ gì lên mục "story" hay đang quay "video trực tiếp - live stream" trên Instagram của họ. Hay khi một người bạn nào trên Facebook vừa mới tham gia vào nền tảng này thì Instagram cũng sẽ gửi thông báo đến bạn.
![]() |
Đằng sau việc hiển thị các thông báo này chính là hành động tiếp cận khách hàng từ các nhà sản xuất ứng dụng thông qua các "thông báo đẩy - Push notification" từ các server đến các thiết bị di động. Theo nghiên cứu của công ty phân tích di động Urban Airship, việc gửi thông báo đẩy hàng tuần có thể tăng gấp đôi số người dùng sử dụng trên các thiết bị iOS và tăng gấp 6 lần trên các thiết bị Android.
Twitter sử dụng một mẹo tâm lý để thu hút bạn
![]() |
很赞哦!(516)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Bilje vs Ilirija Ljubljana, 21h00 ngày 23/3: Khách tự tin
- Lenovo ra mắt 5 mẫu laptop giá hơn 10 triệu đồng
- Vì sao iPhone 5 có màn hình dài hơn?
- Truyện Mắt Hoá Thành Ngọc
- Nhận định, soi kèo U19 Italia vs U19 Tây Ban Nha, 23h00 ngày 22/3: Chủ nhà thất thế
- Hanel được ủy quyền phân phối màn hình Philips
- Điện thoại di động bẩn gấp 10 lần nắp toilet
- Tablet Surface thua iPad về thời lượng pin
- Nhận định, soi kèo Stupcanica vs Tomislav, 21h30 ngày 23/3: Ngày thăng hạng đã gần
- 8 smartphone có pin “khủng” nhất hiện nay
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo U22 Việt Nam vs U22 Uzbekistan, 18h35 ngày 23/3: Hạ sát Sói trắng
Rất rõ ràng, Đường Nghiệp cũng cảm thấy Diệp Trần trước đó chẳng qua là đang nói khoác lác, hắn không đành lòng vạch trần, cho nên rất khéo léo, vì để cho Diệp Trần không đến mức quá mất mặt.
Không đợi Diệp Trần trả lời, Đường Minh Chí ở một bên ngược lại mở miệng trước,
"Cha, làm như vậy chỉ sợ không ổn đâu, nếu Cổ đại sư đến đây, không nhìn thấy Diệp tông sư, chỉ sợ chưa chắc đã chịu đưa Huyết Linh Chi trăm năm cho chúng ta a? Dù sao Cổ đại sư, xem thế nhưng xem ở mặt vàng của Diệp tông sư a!"
Đường Minh Chí ngoài miệng nói cung cung kính kính, nhưng là ai cũng có thể nghe ra ý trào phúng trong miệng của hắn.
Diệp Trần không thể không nhướng mày, trong lòng đã có mấy phần tức giận, đồng thời cũng âm thầm buồn bực.
Theo lý thuyết, sau khi trải qua chuyện lần trước, Đường Minh Chí đối với thực lực của mình đã hiểu rõ một chút, làm sao còn dám ăn nói lỗ mãng liên tục nhiều lần với mình như vậy? Trừ phi hắn tìm đượ một chỗ dựa mới, đã không e ngại chính mình...
Trong lòng đang nghĩ tới việc này, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thông báo,
"Cổ đại sư tới rồi!"
Ngoài cửa lớn, vang lên tiếng hô to của người hầu Đường gia,
Ngay sau đó, ở trước ánh mắt khó có thể tin của mọi người Đường gia, một ông gia tiên phong đạo cốt, vội vội vàng vang từ bên ngoài, một đường sải bước nhanh đi tới, không phải Cổ đại sư đại danh đỉnh đỉnh, còn có thể là ai?
"Cổ đại sư vậy mà...thật được một cuộc điện thoại của hắn cho gọi tới!"
"Cổ đại sư cao ngạo, đây chính là nôi dành toàn bộ Vân Châu!"
"Thật khó mà tin nổi!"
...
Ở đây đều là nhân vật quan trọng của Đường gia, bọn họ biết rõ vị Cổ đại sư trươc mắt này, là khó mời cỡ nào!
Cho dù là Đường Nghiệp, Tào Khôn, Lâm Thế Kiêu dạng cự phách ở Vân Châu này, hắn muốn không cho thể diện sẽ không cho thể diện, hơn nữa còn không có ai dám nói cái gì.
Nhưng bây giờ, Diệp Trần gọi một cú điện thoại, vị Cổ đại sư này vậy mà vội vàng chạy tới, quả thực lật đổ nhận thức của bọn họ trước kia!
Tuy nhiên cái này còn chưa tính, chỉ thấy Cổ đại sư sải bước đi tới trước mặt Diệp Trần, dáng vẻ còn vô cùng cung kính thi lễ một cái, nói:
"Diệp sư, thực sự có lỗi, ta tới chậm!"
Mọi người của Đường gia đột nhiên lại xì xào bàn tán.
Cổ Thuần Dương được Diệp Trần gọi lập tức đến còn chưa tính, rõ ràng còn hướng hắn hành lễ theo cách của một vị đệ tử đối với sự phụ của mình!
Đây là khái niệm gì?
Chẳng lẽ thiếu niên mới mười mấy tuổi này, không chỉ là tông sư Hóa Kình, lại còn là cao nhân đạo môn?
Bằng không như thế nào Cổ đại sư tinh thông đạo pháp, còn đối với hắn hành lễ như đệ tử hành lễ với sư phụ?
Đây cũng không phải năng lượng ánh sáng đánh là có thể làm được!
Sau khi Cổ Thuần Dương tới, Sở Phi Yên cũng nhanh chân bước theo sau, trong tay còn bê hai cái hộp gấm.
"Ta bảo ngươi mang đồ vật tới ngươi có mang tới không?"
">Truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)
Qua 7 giờ.
Quầy bánh ngọt kiểu Âu, cô gái mặc đồng phục nhân viên đưa hộp bánh trong tay cho khách, đồng thời lộ ra một nụ cười mềm mại.
"Hoan nghênh lần sau lại đến."
"..."
Nữ khác hàng lông mi chải chuốt liếc nhìn Đinh Cửu Cửu phía sau quầy một cái, mặt không chút cảm xúc vươn tay ra____
Đúng lúc này, một loạt âm thanh vang lên.
"...."
Nữ khách hàng sửng sốt, ngay sau đó quay lại lấy di động. Chỉ là khi vừa thấy rõ tên người gọi tới, biểu cảm kinh hỉ trên mặt cô ấy lập tức đông cứng lại.
Tiếng chuông vang lên mấy chục giây.
Những khách hàng khác trong tiệm tò mò nhìn lại, một nhân viên phục vụ ở quầy cũng dán bên người Đinh Cửu Cửu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Mình dám cam đoan, đại tiểu thư này đang chờ điện thoại của bạn trai, kết quả không phải."
"...."
Đinh Cửu Cửu nghe vậy, ấn đường non mịn khẽ nhíu.
Người phục vụ kia cũng không để ý việc Đinh Cửu Cửu không trả lời, tự nhỏ giọng hơn.
"Ban nãy mình thấy cô ấy đứng bên dưới chờ gần nửa giờ. Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, mình nhìn cũng đau lòng, không biết vị bạn trai kia nghĩ như thế nào?"
Mà lúc này, điện thoại được nắm chặt trong tay khách nữ cuối cùng cũng được bắt máy.
Điện thoại vừa kết nối, Đinh Cửu Cửu ở cách một cái quầy cũng có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đầu bên kia.
Đinh Cửu Cửu ngẩn ra.
Đây không phải là.... bản nhạc DJ yêu thích hay mở trong quán bar cô làm thêm sao?
Bên ngoài quầy, đôi môi đỏ mọng của nữ khách hàng mấp máy, cô ấy hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc.
"Hàn Thời đâu, tại sao sao anh ấy không tiếp điện thoại của tôi?"
"Em gái Như Vũ, em đừng kích động____" Vì tiếng nhạc ồn ào, người đàn ông ở đầu dây bên kia giống như cố nói to hơn, "Hàn Thời cậu ấy—- cậu ấy không tiện, không thể đi được—-"
"..."
Sau quầy, Đinh Cửu Cử bị làm lơ, cô đặt hộp xuống, xoa xoa cánh tay đã mỏi, đồng thời nhăn khuôn mặt nhỏ.
Hừm... không tiện, giải thích thật dễ hiểu.
Ai mỗi tháng mà không có mấy ngày như vậy.
"Tôi mặc kệ, anh nói anh ấy nghe điện thọai!"
Đáng tiếc mỹ nhân váy đỏ bên ngoài quầy không thể hiểu được.
Bàn tay nắm chặt đặt trên mặt kính, nhìn khí thế kia như là có thể đập vỡ nó bất cứ lúc nào.
Bên kia vẫn ồn ào như cũ.
Chẳng được bao lâu, vẫn là âm thanh này, chẳng qua là dường như đã cách xa hơn chút, âm nhạc ầm ĩ mơ hồ vọng lại____
"Tiểu Hàn tổng, tìm cậu. Đại tiểu thư Tống gia của chúng ta, vừa nãy đã gọi cho câu mấy chục lần."
"...."
Yên lặng một lúc, di động mơ hồ truyền đến âm thanh hít thở, thanh âm khàn khàn mang theo chút tùy ý.
".....Ai?"
Tiếng nói của người đàn ông nhận điện thoại đầu tiên mang theo bất đắc dĩ, "Em họ tôi, Tống Như Vũ!"
"Em cậu chứ có phải em tôi đâu."
Âm cuối người nọ hơi cao lên, giống như còn cười hừ khẽ một tiếng, đạm mạc lười nhác.
Nói xong câu này, chẳng cho ai chút thời gian phản ứng, điện thoại đã tít một tiếng, cúp máy rồi.
Trong tiệm tĩnh mịch vài dây, cô gái ẩn nhẫn nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ___
"Hàn Thời! Anh khốn nạn!"
"...."
Đinh Cửu Cửu cách gần nhất nghiễm nhiên trở thành người đứng mũi chịu sào, bị ma âm rót vào muốn ù cả tai.
Chờ khi ổn lại, cô còn chưa kịp đưa bánh trong tay ra thì cô gái kia đã bỏ đi mà không quay đầu lại.
Bóng dáng mười phần sát khí.
"Oa..." Nhân viên phục vụ ở phía sau Đinh Cửu Cửu ló đầu ra, cảm khái mà vỗ tay một cái, "Dũng sĩ chân chính nha, đại mỹ nữ như vậy cũng từ chối nói chuyện."
Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ, "Cô ấy không lấy bánh kem, không biết đến khi nào mới có thể nhớ tới."
"Bạn nên hết hy vọng đi, cô ấy không có khả năng nhớ tới đâu— thấy vòng tay của cô ấy không?"
Đinh Cửu Cửu suy nghĩ, thành thật lắc đầu: "Không chú ý."
"Đó là sản phẩm mới năm nay, số lượng có hạn! Không đến sáu số tuyệt đối đừng nghĩ mua được nó."
"...." Đinh Cửu Cửu ngốc vài giây, "Một cái vòng tay, hơn một triệu sao?"
"Là mấy triệu! Đây là chênh lệch giữa người với người—- tuổi tác so với bọn mình không chênh lệch nhiều, nhưng bạn nhìn người ta, đã xinh đẹp, còn 36D, bọn mình thì sao."
">Truyện Em Thả Thính Anh Đi
Mỗi sáng, tôi và Phụng Lê đều được nghe "đồng hồ" mẹ gọi dậy bằng một câu nói lặp đi lặp lại này.
Hai chị em nhanh chóng gấp gọn chăn màn, đánh răng rửa mặt rồi nhanh chóng chia nhau ra làm việc. Tôi là Phụng Yến, năm nay 20 tuổi, tôi đang làm nhân viên của một công ty tư nhân kinh doanh dịch vụ giải trí. Phụng Lê 18 tuổi, đang học lớp 12. Hôm nay tôi làm ca chiều nên buổi sáng tôi sẽ đi chợ nấu cơm, Phụng Lê học buổi chiều nên sẽ giặt quần áo và lau dọn nhà cửa.
Gia đình tôi sống ở khu tập thể 5 tầng. Tuy khu nhà này đã được xây dựng lâu năm nhưng rất sạch sẽ và thoáng mát. Khu tập thể này trước đây là căn hộ phân cho những người có quân hàm cao trong quân đội. Sau này thì những người cũ bán đi, trao qua đổi lại nhiều lần nên bây giờ những người sống ở khu tập thể này toàn là những người ở nơi khác đến ở. May mắn một điều là hàng xóm láng giềng toàn là những những người đã từng làm công nhân về hưu, cũng thuộc tầng lớp có "chữ" nên mọi người sống khá biết điều với nhau. Khu tập thể vốn yên tĩnh, trừ căn hộ nhà tôi.
Trước đây gia đình tôi sống chung cùng ông bà và các chú ở khu khác. Đó là khu nhà hai tầng, được bán theo chế độ công nhân viên Nhà nước. Ông nội và bà nội tôi là người cùng quê. Vì chiến tranh nên tham gia kháng chiến. Hai người lưu lạc hai nơi. Duyên phận thế nào hai người gặp lại nhau và lấy nhau. Hai ông bà cùng nhau tham gia kháng chiến. Hòa bình, hai ông bà cùng làm công nhân, rồi mua nhà theo chế độ đãi ngộ cho công nhân viên. Chiến tranh loạn lạc, họ hàng anh chị em ruột thịt cũng thất lạc, không biết còn sống hay đã chết. Hai ông bà sống và sinh con đẻ cái trên đất Hà Nội này. Ông bà có 6 người con, 1 con gái và 5 con trai. Nhưng cô con gái đến năm 2 tuổi thì bị bệnh mà chết. Còn lại 5 người con trai. 5 người con lớn lên rồi lần lượt dựng vợ gả chồng. Người con cả, người con thứ 3 và người con thứ 4 sau khi lấy vợ thì sống riêng. Còn lại gia đình tôi sống cùng ông bà và gia đình chú út. Sau này ông bà mất đi, bác cả đứng lên bán căn nhà này rồi chia đều cho 5 anh em. Từ đây, 5 gia đình chính thức sống riêng rẽ.
Với số tiền ít ỏi được chia ra từ việc bán căn nhà chung, mẹ tôi tính toán mua một căn hộ tập thể. Sau khi sửa sang lại căn hộ thì cũng vừa hết số tiền được chia.
Theo lý thuyết, cuộc sống như thế tạm gọi là yên ổn.
Nhưng.... .....
Bố của chúng tôi là người đàn ông nát rượu. Kể cả khi còn sống chung với ông bà nội, bố tôi cũng đã là người đàn ông rượu chè bê tha. Khi còn nhỏ, hai chị em chúng tôi đã biết đi mua rượu chịu cho bố. Mua rượu chịu nghĩa là mua rượu mà không có tiền. Tôi lớn hơn nên thường phải đi mua rượu chịu cho bố. Chiều nào cũng thế, sau khi say ngật ngưỡng ở công ty về, bố tôi lại bắt tôi đi mua rượu cho ông uống thêm. Hàng ngày, cứ đến giờ đó, tôi lại cầm cốc sang nhà vài hàng xóm mua rượu chịu. Và cũng cứ vào giờ đó, mỗi khi tôi bước chân ra khỏi nhà, trên tay cầm cái cốc thủy tinh trong suốt kia, mấy người hàng xóm bán rượu lại nhắc nhở trả tiền rượu còn nợ. Ban đầu tôi xấu hổ lắm, nhưng thà đi mua rượu chịu và bị hàng xóm nhắc nhở còn hơn là vào giờ đó, lúc ở nhà, bố tôi đang say rượu mà chửi loạn lên gây ầm ĩ một góc phố nhỏ. Hai chị em tôi đều mang tiếng là có bố nát rượu, thỉnh thoảng bị bọn trẻ con cùng khu phố trêu chọc. Lúc đó, tôi 6 tuổi còn Phụng Lê 4 tuổi.
Ngoài việc đi mua rượu chịu, tôi còn được mẹ giao cho việc đi mua gạo chịu. Từ đó cho đến khi tôi 12 tuổi, cảnh mua chịu gạo và rượu mới chấm dứt. Trong suốt 6 năm, tôi nghe hàng xóm càm ràm mắng mỏ, nhắc nhở mãi cũng đến chai cả mặt rồi. Nghe mãi cũng thành quen. 6 năm, tôi không còn biết thế nào là xấu hổ nữa.
Bố tôi nát rượu lại hay ăn uống ngoài hàng quán, cuối tháng thường không còn tiền mang về cho mẹ tôi. Dần dần cuộc sống trở nên khó khăn hơn, chúng tôi lớn dần lên, mọi chi phí trong nhà cũng tăng lên. Mẹ tôi trở thành người cáu bẳn. Một mình mẹ tôi đi làm nuôi hai chị em tôi. Chúng tôi tuy có bố mà cũng như không. Mỗi tối chúng tôi đều phải nghe tiếng bố tôi say rượu chửi rủa ầm ĩ, nhiều hôm, bố tôi còn đập cả mâm bát. Chúng tôi nhịn cơm là chuyện bình thường. Vì lúc đó chúng tôi còn sống chung với ông bà nên mẹ tôi không dám kêu ca. Mẹ tôi làm công nhân xẻ gỗ, là một công việc nặng nhọc và thường xuyên phải hít mạt gỗ. Nhưng mẹ tôi cố chịu đựng, cũng vì cuộc sống gia đình. Những lúc bực tức bố tôi hoặc cảm thấy quá tủi thân, mẹ tôi thường kiếm cớ đánh chửi chúng tôi. Mỗi tháng xin tiền học, chúng tôi đều nghe bài chửi của mẹ. Lúc thì mẹ tôi nói chúng tôi không thương bà, bởi vì cả hai đứa đều xin tiền học một lúc thì mẹ tôi lấy đâu ra tiền mà đưa liền như thế. Cuối cùng, tôi và Phụng Lê chia nhau, đứa xin đầu tháng, đứa xin cuối tháng. Nhưng dù xin đầu tháng hay cuối tháng, hai chị em tôi cũng vẫn bị nghe chửi mắng của mẹ tôi. Hai chúng tôi nghe nhiều thành quen, quen đến mức hôm nào không nghe mẹ tôi mắng chửi thì cảm thấy thiếu thốn.
Tôi và Phụng Lê thường xuyên đóng học phí chậm nhất lớp, đến nỗi cô giáo của chúng tôi còn phải ứng tiền đóng học phí hộ chúng tôi. Ban đầu, hai chị em tôi bị bạn bè trêu chọc. Bạn bè của hai chị em tôi không có ác ý, chỉ là trêu chọc cho vui thôi. Nhiều khi các bạn còn giúp chị em tôi mua vở ghi chép. Hai chúng tôi đều biết nên cũng chẳng so đo làm gì.
Năm tháng trôi qua, hai chị em tôi cùng lớn lên theo tiếng chửi rủa của bố mỗi khi ông say rượu. Hai chị em không biết bao nhiêu lần dọn " tàn tích" sau mỗi lần nôn mửa đến co quắp người mỗi khi bố say không biết trời đất gì nữa.
">Truyện Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ
Nhận định, soi kèo Bỉ vs Ukraine, 02h45 ngày 24/3: Qủy đỏ chưa thể đỏ
Truyện Em Gái Dễ Bắt Nạt
>> BlackBerry 10 chưa đủ gây ấn tượng
>> 10 điều cần biết về BlackBerry 10
>> Lứa BlackBerry 10 đầu tiên sẽ không có bàn phím
N4BB.com – trang tin về BlackBerry vừa đăng tải bức hình được cho là chụp từ tài liệu nội bộ của công ty. Theo đó, hình ảnh rò rỉ tiết lộ 2 dòng sản phẩm BlackBerry 10 mới của RIM: BlackBerry 10 L-series, thiết bị cảm ứng hoàn toàn và N-series, tích hợp bàn phím QWERTY trứ danh.
">Màn hình BlackBerry mới sẽ đánh bại Retina?
Pin Mili Power Visa với kích thước chỉ ngang chiếc thẻ tín dụng. Ảnh: N.ĐTheo đánh giá của giới kinh doanh phụ kiện, trước khả năng ngốn điện… “không biết nương tay” của những chiếc smartphone, điện thoại màn hình rộng thì đến thời điểm hiện nay, nhiều người sử dụng điện thoại của Apple, HTC, Samsung… tại Việt Nam đã sắm cho mình những chiếc pin dự phòng với dung lượng từ 1200mAh trở lên để sẵn sàng nạp kịp thời trong những lúc “đứt điện giữa đường”.
Tuy nhiên, dù đáp ứng được hiệu quả nhu cầu của người dùng nhưng xem ra hầu hết những viên pin sạc dự phòng đang xuất hiện trên thị trường hiện nay lại tỏ ra không mấy thời trang. Thậm chí, kích thước cồng kềnh và trọng lượng nặng nên đôi khi cũng tỏ ra vướng víu, kém thời trang đối với nữ giới, nhất là khi phải lấy ra dùng trong những lúc di chuyển trên ô tô, hội họp…
Giữa lúc pin sạc dự phòng tại Việt Nam chỉ có những loại kích thước “nhỏ nhắn” nhất cũng ngang ngửa… bao thuốc lá, thì trong tháng 8 này, thị trường phụ kiện bỗng dưng được khuấy động bởi sự xuất hiện của hai loại pin “lạ” với kích thước chỉ tương đương với tấm thẻ ATM mang thương hiệu Mili Power Visa và Master (Mỹ).
“Mục sở thị” Mili Power Visa, sản phẩm này có độ dày chỉ 4,8mm, kích thước 86x56mm tương đương với một chiếc thẻ ngân hàng thông dụng nên cho phép người dùng dễ dàng bỏ túi hoặc thậm chí là để trong ví tiền để mang theo người tới bất cứ nơi đâu. Cùng đó, với dung lượng 1200mAh và đầu sạc micro USB nên Mili Power Visa dễ dàng tương thích với nhiều thiết bị di động đang được bán rộng rãi trên thị trường hiện nay.
">Pin dự phòng siêu mỏng cho smartphone có thể… giắt ví