Soi kèo phạt góc AC Milan vs Lazio, 02h45 ngày 3/3

Nhận định 2025-03-06 11:02:58 9
èophạtgócACMilanvsLaziohngàsex anh thư   Nguyễn Quang Hải - 02/03/2025 09:50  Kèo phạt góc
本文地址:http://account.tour-time.com/html/09f198749.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Siêu máy tính dự đoán PSV vs Arsenal, 3h00 ngày 5/3

Nguyên liệu

Bí đỏ: 150gr, sữa tươi không đường: 120ml, bơ nhạt đun chảy: 40gr, trứng gà: 1 quả, đường vàng: 80gr, men làm bánh mỳ ngọt: 6gr, muối: 1/3 thìa cà phê, bột mỳ: 325gr.

Hạt bí tách vỏ, hạt óc chó hoặc cành cây khô sạch... để làm cuống bí.

{keywords}
 

Cách làm

Bí đỏ gọt vỏ, rửa sạch, cắt miếng nhỏ đem hấp chín (nên hấp không nên luộc). Bạn xay thật nhuyễn, nếu khó xay thì đổ sữa tươi không đường phía trên vào xay cùng.

Bạn trộn đều sữa tươi không đường, bí đỏ xay nhuyễn, đường, men nở, bơ đun chảy, 1/2 quả trứng gà (1/2 quả còn lại lát quét mặt bánh) vào một bát to.

Mười lăm phút sau cho muối vào trộn. Lưu ý: Bạn tránh trộn muối cùng men nở sẽ làm mất tác dụng của men.

{keywords}
 

Bước tiếp theo là cho bột mỳ vào trộn cùng các nguyên liệu trên. Nếu có máy trộn bột thì bạn cho vào máy, còn không trộn bằng tay. 

Sau khi trộn đều các nguyên liệu và bột với nhau thành khối dẻo mịn thì phủ khăn xô cho bột nghỉ khoảng 15 phút, gọi là ủ bột.

Mười lăm phút sau ta mang bột ra nhồi khoảng 15 phút nữa, rồi lại để bột nghỉ 10 phút.

Bột nghỉ 10 phút xong thì nhồi bột thêm 5 phút, lúc này khối bột sẽ dẻo mịn và đàn hồi tốt. Nếu bột dính quá thì cho thêm chút bột khô vào nhồi cùng.

Bạn mang khối bột ra chia đều thành các phần 40gr. Trước khi chia bột và vo bột nên xoa chút dầu ăn vào tay để đỡ bị dính.

Bạn vo tròn các khối bột rồi dùng chỉ buộc thành các múi bí như hình, lưu ý đừng buộc chặt quá vì bột sẽ còn nở thêm.

Sau khi tạo hình quả bí xong thì phủ khăn xô ẩm để cho bột nở gấp đôi, lúc này nhìn mỗi trái bí sẽ rất căng tròn. Tiếp đến, bạn đánh tan 1/2 quả trứng còn lại, dùng chổi quét lên mặt bánh.

Cuối cùng là khâu nướng bánh. Bạn làm nóng lò 180 độ trong 15 phút. Khi lò nóng, bạn cho bánh vào nướng 170 độ trong 15-20 phút, tuỳ nhiệt lò.

Lưu ý: Bạn nhớ canh lò, thấy bánh thơm, vàng mặt là được.

Bánh chín, bạn bỏ ra ngoài, quét bơ nhạt lên khắp mặt bánh để bánh bóng đẹp và thơm hơn. Bạn trang trí cuống bánh bằng các loại hạt hoặc cành cây khô sạch, ăn được.

Người hướng dẫn: Tô Hưng Giang

Lễ hội Halloween vào ngày bao nhiêu?

Lễ hội Halloween vào ngày bao nhiêu?

Halloween (viết rút gọn từ "All Hallows' Evening") là lễ hội được tổ chức vào ngày 31/10 hàng năm tại nhiều quốc gia trên thế giới. Năm 2020, lễ hội Halloween rơi vào ngày thứ Bảy (31/10).

">

Bánh bí ngô vô ngộ nghĩnh độc đáo dành riêng cho ngày Halloween

Giò xào (hay còn gọi là giò thủ) là món ăn truyền thống của Việt Nam với thành phần chính là thịt thủ xào chín cùng một số nguyên liệu khác rồi gói và nén chặt. 

Điều này khiến món ăn có vị dai giòn mà không bị ngán như các loại giò khác.

Miếng giò thủ béo ngậy, giòn sật sần, thơm mùi hạt tiêu… kết hợp với cơm nóng và dưa chua sẽ là món ăn chiều lòng bất cứ người nào khó tính nhất.

Dân Việt sẽ hướng dẫn các bạn làm món giò thủ đúng điệu:

Nguyên liệu làm giò thủ:

- Tai heo: 700 g

- Má heo: 300 g

- Mộc nhĩ, nấm hương: muốn nhiều hay ít tùy khẩu vị

- Hạt tiêu: 1 thìa

- Nước mắm: 1,5 thìa

- Hành khô: 1 củ

- Dấm

Cách làm giò thủ: 

Giò thủ - món ăn chống ngán cho mâm cơm của bạn - Ảnh 1.

- Làm sạch tai và má heo bằng dấm, xả lại nhiều lần bằng nước sạch sau đó cho vào luộc gần chín tới, bỏ ra ngâm vào nước lọc đá, vớt ra để ráo rồi thái mỏng.

- Mộc nhĩ, nấm hương ngâm rồi rửa sạch và thái sợi.

- Trộn tai, má heo đã thái với hạt tiêu ( nhiều ít tiêu tuỳ thích) và 1,5 thìa nước mắm để 30 phút

- Phi thơm hành khô rồi cho phần tai, má đã ướp bên trên lên bếp xào cho săn lại.

Giò thủ - món ăn chống ngán cho mâm cơm của bạn - Ảnh 2.

- Khi đã xào săn tai má cùng gia vị rồi thì cho tiếp phần mộc nhĩ đã thái sợi vào xào. 5-7p thì tắt bếp.

- Đợi gần nguội thì xúc bỏ vào khuôn rồi nén, vít lại chặt và đều tay. Cất tủ lạnh, đến bữa mang ra thái theo ý.

Giò thủ - món ăn chống ngán cho mâm cơm của bạn - Ảnh 3.

Chúc các bạn thành công với món giò thủ thơm ngon!

Công thức và hình ảnh do FB Nguyễn Tâm (Su Lì) thực hiện.

Món canh xương bò hầm với loại củ rẻ tiền nhưng lại được ví như 'nhân sâm'

Món canh xương bò hầm với loại củ rẻ tiền nhưng lại được ví như 'nhân sâm'

Chỉ với đúng 2 nguyên liệu chính, nhưng chị em đã có thể nấu ra được một bát canh giàu dinh dưỡng, rất tốt cho sức khỏe.

">

Cách làm giò thủ ăn với cơm nóng chiều lòng bất cứ người kén ăn nào

Tuổi thơ nghèo khó không thể quên

- Xem clip Trà Ngọc Hằng dạy con, tôi tự hỏi chị có nghiêm khắc quá khi bé chưa được 2 tuổi?

Tôi truyền thống, nghiêm khắc với con, cháu như vốn nghiêm khắc với chính mình. Tôi chịu ảnh hưởng từ ba, một người đàn ông gốc Khmer sinh ra ở vùng quê nghèo. Ông gia trưởng, nghiêm khắc. Hồi nhỏ, có lần tôi đi ngang một nhóm những đứa trẻ đang bày biện đồ chơi với nhau. Tôi chỉ đứng nhìn, thèm thuồng có đồ chơi như vậy chúng chạy đến mách ba rằng tôi định ăn cắp đồ chơi của chúng. Ba tôi bắt tôi quỳ, đánh trước mặt bọn trẻ và ba mẹ chúng. Ba bắt tôi nhận lỗi nhưng tôi không ăn cắp thì có đánh chết tôi cũng không nhận. Khi hàng xóm về, ba nói: Ba biết con không ăn cắp đồ nhưng thà tự ba đánh con chứ không để người khác đánh chửi, sỉ nhục con. Ông là vậy đó, chưa kể đúng sai đã đánh con mình trước rồi.

Chiều hôm đó, tôi giận bỏ sang nhà dì, không thèm về. Ngoại tôi sang nhà nói chuyện với ba thì ông khóc. Ông dạy tôi: Thà chịu thiệt thòi còn hơn bị người ta chê cười. Quả thật, sau lần đó không ai dám nói tôi ăn cắp nữa. Một lần khác, anh Đan Trường xuống quê tôi diễn. Lúc đó đã hơn 6h chiều nhưng tôi mê anh Bo quá nên liều trốn đi xem ca nhạc. Khi về, tôi bị ba trói vào cột đèn đánh. Ba tôi nói con gái không được đi chơi khuya một mình như vậy. Nhà tôi 3 chị em gái, ai cũng bị ba đánh đòn chứ không riêng gì tôi. Chị tôi ngày xưa hay trốn nhà đi chơi, từng bị ba tôi cắt tóc cho khỏi đi chơi nữa.

{keywords}
Trà Ngọc Hằng lần đầu chia sẻ về quá khứ.

- Phải chăng vì nhà chị túng thiếu nên mới bị sinh sự?

Tuổi thơ tôi cũng dữ dội lắm. Hai năm từ 4 đến 6 tuổi, gia đình tôi kinh tế ổn định, đó cũng là quãng tuổi thơ đẹp nhất của tôi. Chị tôi đi làm nhiều năm, tích cóp, vay nợ để xây cho gia đình một căn nhà tường khang trang vì chúng tôi vốn ở nhà lá. Năm 1997, tôi lên 7 tuổi, bão số 5 quét vào Cà Mau. Cả đời tôi không quên cảnh cả nhà phải chui xuống gầm giường, tận mắt nhìn gió thổi bay nóc nhà rồi từng phần khác bị cuốn đi. Bão qua, căn nhà chỉ còn là một đống hoang tàn. Có mấy đoàn cứu trợ ở Sài Gòn xuống phát mì gạo, tôi bé xíu cũng phải xếp hàng để lấy một thùng mì về cho gia đình. Cả nhà tôi làm lại mọi thứ từ đầu.

Thời ấy, hễ trời mưa trong nhà cũng không khác gì ở ngoài vì nước mưa vẫn xối lên đầu, nền nhà ngập lênh láng. Ba tôi dẫn mấy mẹ con tôi vào mảnh vườn thuốc nhỏ trong rừng, trú trong một cái miếu hoang gần đó, hết mưa thì về nhà. Cuối năm lớp 9, gia đình tôi lại xảy ra biến cố nên khánh kiệt hoàn toàn. Lớp 10, tôi trốn lên Sài Gòn vừa đi làm vừa kiếm tiền học cho gia đình bớt gánh nặng. Tôi bưng bê cho một quán café ở Lái Thiêu, Bình Dương kiếm 1,1 triệu đồng/tháng. Không ngờ ba tìm tới tận quán café để bắt tôi về. Tôi bỏ chạy một lúc thì bị ba bắt được. Trong một con hẻm, tôi vừa khóc vừa nói: Ba ơi, nhà mình khổ quá, ba phải cho con đi làm. Con bưng bê café chứ có làm gì bậy bạ ô danh gia đình mình đâu! Thế là ba xuôi theo, cho tôi tiếp tục đi làm.

Tằn tiện được ít tiền tôi đem đi học người mẫu ở Nhà văn hóa Thanh niên. Một thời gian sau, có công ty đến mời tôi về ký hợp đồng hát nhóm nhạc nữ, trả lương 5 triệu/tháng. Anh quản lý của chúng tôi rất dễ thương, một mình lo cho hai nhóm nhạc nam, nữ. Thời đó, chúng tôi hát cát-sê vài trăm nghìn đến khoảng 1 triệu đồng chia đều ra các thành viên. Tôi bắt đầu kiếm được nhiều tiền, để dành lo cho ba. Chúng tôi cũng được mời chụp báo, tạp chí, nhiều lần lên trang bìa. Tôi mang những cuốn ấy về khoe ba. Ông rất lạnh lùng, tỏ ra không quan tâm nhưng sau đó lại lén cắt ảnh tôi ra, dán vào album. Ông còn mang album đó đi khoe khắp hàng xóm. Lần đầu tiên tôi chụp ảnh lịch, ông cũng mua cả chục cuốn tặng mỗi nhà một cuốn.

- Sự nghiệp ca hát đang thuận lợi như thế, sao chị không phát triển lên mà chuyển sang nghề người mẫu?

Chúng tôi hoạt động không lâu thì anh quản lý Việt kiều Úc phải về nước. Công ty trụ thêm một thời gian nữa thì giải thể. Vốn dĩ cả 3 chúng tôi đều còn đi học nên không được gia đình ủng hộ. Công ty giải thể, nhóm chúng tôi cứ thế tan rã theo, mỗi người tiếp tục con đường riêng. Tự thân tôi không đi hát được nên đi làm người mẫu. Tôi là mẫu mới, cát-sê thường chỉ có 100 – 200 nghìn, đôi khi cũng chẳng có.  

Người đẹp bật khóc khi nhắc về người cha đã khuất.

Ba nói: 'Nghèo cho sạch, rách cho thơm'

- Chị xinh đẹp như thế, khi ấy hẳn gặp nhiều cám dỗ?

Tôi giờ là gái có con còn bị cám dỗ, nói gì ngày xưa. Cứ ai nhắn mời tôi “đi ăn” 10 – 20 nghìn USD là tôi chặn tài khoản liền. Thời mới lên Sài Gòn, tôi chơi thân với một người anh, đi đâu tôi thấy không an toàn là tôi rủ anh ấy theo. Có lần, tôi được mời đi đóng quảng cáo, hẹn gặp trao đổi ở khách sạn Caravelle. Tiếp chuyện tôi và ông anh là người đàn ông ăn mặc lịch sự. Người này kêu tôi lên “quán café” trên tầng 20 sẽ có người khác tiếp. Tôi dẫn ông anh theo thì người kia không cho, bảo là chỉ tôi lên “nói chuyện riêng”. Tôi ngây thơ tưởng có quán café thật nhưng vẫn cảnh giác, dặn dò ông anh: Em lên đó, điện thoại để sẵn số anh, có gì em bấm gọi anh chạy lên liền nghe.

Lên đến nơi, tôi thấy đó là căn phòng đang mở toang cửa, không thấy “quán café” đâu. Người đàn ông ở trong phòng nằng nặc kêu tôi vào “uống café”, tim tôi muốn rớt ra ngoài! Tôi bấm gọi liền cho ông anh. Người đàn ông đó rút tờ séc ra ký xoẹt 50.000 USD, nói là tiền trả công tôi ngồi trò chuyện và hát cho hắn nghe. Thấy tôi lưỡng lự, hắn lấy tiếp một sợi dây chuyền hột xoàn ra tặng. Hồi ấy, tôi mới 16 – 17 tuổi, biết séc với hột xoàn là cái gì đâu. Tôi chết trân, hắn chực đến đóng cửa phòng thì tôi hét toáng lên, đạp cửa bỏ chạy. Tôi vừa chạy ra ông anh mình vừa lên tới.

{keywords}
Trà Ngọc Hằng chạnh lòng mỗi khi đến những danh lam thắng cảnh. 

- Hỏi thật, nếu là Trà Ngọc Hằng bây giờ, tôi có thể hiểu nhưng chị ngày xưa không có đồng nào trong tay, làm sao để thản nhiên bỏ qua món tiền hấp dẫn như thế? Các người đẹp thường sĩ diện, họ muốn có bằng được mức sống tương xứng với ngoại hình của mình, mới xảy ra chuyện tiêu cực trong nghề này chứ?

May mà tôi nghèo quen rồi nên sống sao cũng được. Bây giờ nếu bắt tôi sống thiếu thốn, cực khổ hơn tôi cũng không chết được. Tôi là con nhà nghèo chứ đâu phải tiểu thư mà sợ khổ. Lúc đó, tôi còn nhỏ quá, chưa hình dung “chuyện ấy” là như thế nào. Chưa kể, tôi kỹ tính, có cho hột xoàn để hôn đàn ông xa lạ tôi cũng không dám hôn.

Sống với ba từ nhỏ khiến tôi kiên định, không sa ngã trước cám dỗ. Tôi đi bưng bê café ở Bình Dương mà ba đuổi theo tới nơi, không cho tôi làm. Ba nói tôi có chết đói cũng không được đi bưng bê café vì sợ người ta “dê” con gái mình. Tôi quỳ, khóc nài nỉ ba cho mình đi làm. Rồi ba cũng khóc. Ba nói: Nghèo cho sạch, rách cho thơm. (khóc) Tôi nhớ câu ấy hoài. Lời dạy của ba ghim vào đầu mình nên dù có đói khổ đến mấy, tôi cũng không bán mình.

Tôi thích Boléro, trữ tình nhưng luôn tránh hát bài Tình cha. Bạn bè ai cũng khen tôi hát Tình cha hay nhưng tôi không thể mang bài đó đi diễn. Tôi thương ba rất nhiều, ông hy sinh quá lớn cho gia đình đến nỗi bị tai biến ngay trước mắt con gái. Ông là người kỹ tính, ưa sạch sẽ và nấu ăn ngon. Ngày xưa, ba tôi luôn dậy từ 4h sáng để quét nhà 1 tiếng rồi mới đi thu mua ve chai, phế liệu. Nhà tôi nền đất nhưng không có hạt bụi. Hôm đó, tôi dậy sớm để pha café cho ông như mọi ngày. Bỗng dưng tôi thấy miệng ông méo sang một bên. Ba cố nói gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ. Sau đó, ông co giật rồi ngã xuống đất ngay trước mắt mình. Tôi ám ảnh cảnh đó tới giờ không lần nào nhắc mà kiềm được cảm xúc.

- Sau này, khi kiếm được nhiều tiền, chị bù đắp cho ba thế nào?

Tôi tự thấy chưa báo hiếu được gì cho ba dù tôi làm lụng kiếm được bao nhiêu tiền đều dành cho gia đình. Tôi có một mơ ước mãi mãi không thành hiện thực là dẫn ba đi du lịch nước ngoài. Hồi xưa, tôi không có tiền như bây giờ. Tiền lo trị bệnh suyễn, tai biến, cườm nước… của ba đã khó khăn rồi, nói chi đi du lịch. Tôi chưa kịp thực hiện thì ba đã mất rồi. Đến bây giờ, cứ mỗi một nước đi qua, tôi lại chạnh lòng nhớ ba, nhất là đi biển vì tôi ước được dẫn ba dạo biển. Lần khác, thấy ba đi cà nhắc, tôi cũng ước có tiền mua chiếc xe lăn cho ba đi lại nhưng rồi cũng không làm được.   

Suốt những năm tháng đi làm lụng kiếm tiền ở Sài Gòn, tôi ít khi gặp ông. Ba mất lúc tôi đang đi chụp hình ở Trà Vinh. Đêm trước, ba đã báo mộng tôi rồi. Tôi dừng công việc ngay để về quê nhưng vẫn không kịp nhìn mặt ba lần cuối. Từ đó, tôi luôn nói với mọi người rằng, dù hối hả ngược xuôi kiếm tiền thế nào thì vẫn phải dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Tôi không muốn họ phải hối tiếc như mình.

Gia Bảo 

Ảnh: Bảo Hòa

Trà Ngọc Hằng từng không dám về quê ăn Tết vì làm mẹ đơn thân

Trà Ngọc Hằng từng không dám về quê ăn Tết vì làm mẹ đơn thân

 - “Tết năm 2018, tôi đã đón Tết ở thành phố, đó là cái Tết buồn nhất vì tôi chỉ thích về quê. Tôi không muốn về quê vì sợ hàng xóm, họ hàng nói ra nói vào gia đình mình”, Trà Ngọc Hằng trải lòng.

">

Trà Ngọc Hằng: Dù đói khổ đến mấy, tôi cũng không bán mình

Siêu máy tính dự đoán Napoli vs Inter Milan, 0h00 ngày 2/3

{keywords}Ảnh: Đức Liên

Ra trường, tôi đi làm. Công việc mưu sinh vất vả cuốn tôi đi. Đầy mệt nhọc. Tôi cũng trải qua vài mối tình, nhưng không đi đến đâu. Kết quả, 30 tuổi tôi vẫn ế. Chỉ có công việc là thăng tiến một chút.

Tôi không hề quên anh, nhưng cũng không kì vọng. Mỗi lần về quê, bà tôi vẫn bảo, thằng Tuấn nó thích mày lắm đấy. Bà nó cứ bảo với bà là muốn nhận mày làm cháu dâu. Thằng Tuấn vẫn chờ mày đấy.

Tôi nghe xong chỉ cười, chứ không tin. Chờ, sao không nói. Mười mấy năm qua rồi, tiếng “yêu”, “chờ” khó đến thế sao...

32 tuổi tôi lấy chồng. Rồi chuyển sang Pháp sinh sống. Chồng tôi yêu tôi. Tôi yêu chồng tôi. Tôi đã chẳng còn chút mảy may gì nhớ đến quá khứ, kể cả Tuấn. Tôi chỉ yêu gia đình hiện tại của mình. Những cái đã qua, tôi coi nó là điều tất yếu. Cái gì phải đến sẽ đến. Cái gì cần quên sẽ quên...

Tại Pháp, tôi gặp em họ của Tuấn. Thật khó tin, nhưng là sự thật. Chúng tôi đi uống trà với nhau. Nguyệt bảo, sao chị phũ với anh ấy thế? Không một lời hỏi han. Anh ấy vẫn luôn yêu chị.

Tôi có chút bất ngờ, là Tuấn không hỏi tôi trước kia mà...

“Trong phòng anh ấy, vẫn còn ảnh của chị. Ảnh kỷ yếu lớp 9 của anh chị. Ảnh cắm trại lớp 11 của trường chị. Ảnh thẻ của chị... Anh ấy giữ hết. Anh còn bảo cả đời này sẽ không yêu ai ngoài chị”.

“Vậy sao anh ấy không nói? Chị cũng 32 tuổi mới lấy chồng kia mà”. Tôi cười. Cố chêm một câu hài hước.

“Anh ấy tự ti trước chị. Anh bảo chị là người luôn nhìn về phía trước, luôn tiến về phía trước. Từ lớp 10, khi anh phải vào học lớp thường, chị lớp chuyên, anh ấy đã biết từ giờ chỉ dám đi phía sau nhìn chị rồi.

Vốn lớp 9 anh học rất giỏi. Anh cũng định nếu đỗ vào chuyên sẽ tỏ tình với chị. Nhưng anh lại thất bại. Anh ấu trĩ thì đúng rồi. Nhưng chị cũng phũ không kém mà. Chị vào lớp chuyên, học giỏi, lại hát hay, đàn hay... Chị có nhiều bạn mới ở các lớp chuyên. Chị có bao giờ nhìn đến anh ấy thui thủi ở lớp thường đâu...

Nửa năm trước. Anh ấy lấy vợ. Trước ngày cưới, anh ấy uống say, rồi ôm đống ảnh của chị khóc. Tỉnh rượu, anh cất hết ảnh chị vào thùng. Em biết, anh ấy vẫn chưa quên được chị, dù vợ anh ấy rất tốt. Anh ấy cũng tốt với vợ, nhưng yêu thì chắc không trọn vẹn”...

Tôi nghe xong, thấy nhói lòng. Tôi bảo Nguyệt, em nói với anh ấy, chị vẫn ổn. Cuộc sống của chị ổn. Từ lâu, chị vẫn coi anh là một người bạn tốt. Dù im lặng bao nhiêu năm qua, chị vẫn rất trân trọng anh. Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi. Cứ mãi ôm những cái đã qua, làm sao hạnh phúc được. Anh không hạnh phúc, chị cũng đau lòng. Nhưng chỉ thế thôi. Nếu anh không tự cứu anh, thì không ai cứu được. Chị mong anh trân trọng hiện tại - gia đình nhỏ của anh. Đó mới là thứ đáng quý. Quá khứ chỉ khiến cho hiện tại rối rắm thêm, không giúp gì được.

“Quả thật là chị rất phũ, rất lạnh. Bảo sao anh ấy không dám đến gần chị, dù rất yêu. Em sẽ chuyển lời. Nếu về Việt Nam, mong anh chị sẽ gặp nhau một lần. Đi uống với nhau như hai người bạn. Đừng im lặng nữa. Bỏ qua hết những hiểu lầm đi”...

P/S: Anh à, tình yêu chỉ là những cảm xúc. Kiểm soát được nó hay không là do bản thân mình. Mong anh hãy quên em đi.

Sau bữa tiệc cùng bạn cũ, tôi chỉ muốn ly hôn chồng

Sau bữa tiệc cùng bạn cũ, tôi chỉ muốn ly hôn chồng

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình cho đến khi gặp người đàn ông ấy. Hiện, tôi rất khó xử, không biết phải làm như thế nào?

">

Tất cả đã là quá khứ, mong anh hãy quên em đi

Tôi sinh ra ở vùng ven của Hà Nội, gia đình làm trang trại chăn nuôi nên kinh tế khá giả. Sau này, tôi thi đỗ đại học ngành nông nghiệp với mong muốn tiếp nối nghề của bố mẹ.

Tốt nghiệp, dự định về quê lập nghiệp năm nào đành bỏ dở khi tôi kết hôn với người đàn ông ở phố cổ. Anh làm nghề tài xế giao hàng cho công ty thực phẩm sạch.

{keywords}
Ảnh: Nguyễn Tấn Vinh

Chúng tôi gặp nhau trong một hội chợ nông sản và nảy sinh tình cảm. Chồng tôi từng có một đời vợ nhưng sớm đứt gánh giữa đường. Vợ cũ anh sang nước ngoài lao động rồi đi bước nữa với người chồng bản địa.

Chồng tôi nhận trách nhiệm nuôi dạy con. Anh và vợ cũ chỉ sinh được một cậu con trai.

Cháu bị khủng hoảng chuyện của bố mẹ nên mắc chứng trầm cảm nhẹ. Sáu tháng một lần, anh lại đưa con đến bác sĩ thăm khám.

Thời gian mới hẹn hò, anh không giấu chuyện gia cảnh của mình, nhiều lần mời tôi về nhà chơi.

Nhà anh ở phố cổ sầm uất nhưng diện tích chưa đầy 20m2 cho 4 người ở, mọi vật dụng sinh hoạt, bếp nấu để chung cùng với chỗ ngủ.

Mỗi tối, mọi người kéo ri-đô ngăn đôi nhà. Một bên là bố mẹ anh nằm, một bên là anh và con trai.

Ngày xưa, vợ cũ của anh vì không chịu được cảnh sống ra đụng, vào chạm nên quyết tâm ra đi.

Cách đây vài năm, cả ngõ anh ở vẫn dùng vệ sinh chung nhưng hai năm nay, anh cơi nới được một phần diện tích nhỏ, làm thêm nhà vệ sinh riêng.

Tôi cảm thương hoàn cảnh của anh, thường xuyên qua lại giúp đỡ việc lặt vặt. 

Năm đó, tôi về làm dâu nhà anh trong sự ngỡ ngàng của bạn bè. Ai cũng nghĩ tôi có nhan sắc, có học thức sẽ kiếm được người chồng khá giả hơn.

Một số người lại chê trách tôi đâm đầu vào chỗ khổ chỉ vì cái mác phố cổ. Tôi bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu, dành tâm sức vun vén tổ ấm nhỏ.

Khi chúng tôi kết hôn, con trai anh mới 10 tuổi. Tôi chấp nhận kế hoạch 3 năm để dành thời gian chăm sóc con chồng.

Căn nhà vẫn chia đôi bằng ri-đô. Con riêng của chồng sang nằm với ông bà nội, vợ chồng tôi ngủ một bên.

Tôi cũng thấy bí bách, chật chội nhưng nghĩ đây là con đường mình tự lựa chọn nên cố gắng chịu đựng.

Thế nhưng, gần đây tôi bắt đầu thấy chán nản. Con trai chồng đến tuổi dậy thì, cháu biết tò mò về những vấn đề tâm sinh lý.

Vài lần, tôi thức dậy lúc nửa đêm, thấy cháu trằn trọc chưa ngủ. Tôi vén ri-đô, ngó sang nhắc con đi ngủ giữ sức khỏe.

Chẳng ngờ, tôi phát hiện thằng bé đang xem một số clip nhạy cảm trên mạng bằng điện thoại. Chiếc điện thoại này chồng tôi tặng con hôm sinh nhật.

Tôi khuyên chồng nên dành thời gian trò chuyện và hướng dẫn con đối mặt với các vấn đề của tuổi mới lớn. Dẫu sao, anh là đàn ông, sẽ dễ nói chuyện với con hơn. Chồng lại bảo thủ, anh gần như phó mặc mọi việc dạy con cho tôi. 

Với sự việc như vậy, nhẽ ra anh cần điềm tĩnh, giáo dục con nhẹ nhàng để thằng bé hiểu. Chồng tôi lại cư xử cực đoan, đánh con một trận đòn đau rồi tịch thu luôn chiếc điện thoại.

Thằng bé càng lớn càng bướng và lầm lỳ. Cháu nghĩ do tôi mách lẻo nên bố mới đánh nó. Đêm nào cháu cũng thức đến 4 giờ sáng.

Từ chỗ quý mến tôi, thằng bé trở nên bất cần, ghét mẹ kế ra mặt. Nhiều hôm tôi nấu nướng, phần cơm cháu cũng không ăn. Bà nội phải dỗ dành, nấu cho cháu bát mì tôm. Mẹ chồng tôi bênh cháu nội, chỉ trích con dâu đủ điều.  

Quãng thời gian này tôi mới mang bầu, tinh thần mệt mỏi. Mẹ chồng tôi mắc chứng ngủ ngáy, đêm đến tôi bị ảnh hưởng tiếng ồn, mãi mới chợp mắt được. 

Tôi bàn với chồng về nhà ngoại ở tạm, căn nhà này để bố mẹ chồng và thằng bé sống cho thoải mái. Cuối tuần hai vợ chồng về thăm ông bà và cháu.

Sang năm, bố mẹ tôi bán được đất, tôi sẽ vay mua căn hộ chung cư 2 phòng ngủ, đón ông bà với thằng bé sang ở cùng. 

Chồng tôi nói đã quen với nếp sống ở đây, giờ về quê vợ cách trung tâm thành phố 30 km, anh sẽ khó thích nghi. Chồng tôi cũng bày tỏ quan điểm không thích dựa dẫm bên nhà ngoại, như vậy sẽ khiến anh mất thể diện. 

Hiện vợ chồng tôi cãi vã liên tục, ngày nào cũng căng thẳng vì bất đồng. 

Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Chồng tôi ‘từ mặt’ cả nhà vợ vì món nợ 10 triệu đồng

Chồng tôi ‘từ mặt’ cả nhà vợ vì món nợ 10 triệu đồng

Lúc vay tiền, em gái tôi hứa lên hứa xuống sẽ trả đúng hạn. Vậy mà đến lúc chúng tôi cần, em lại quay ngoắt đi, không chịu trả.

">

Chuyện khó nói của nàng dâu phố cổ sau tấm ri

友情链接