Tin tức bóng đá Việt Nam 7/2: V.League 2020 có nhà tài trợ mới
本文地址:http://account.tour-time.com/html/17d199465.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Bayern Munich vs Leverkusen, 03h00 ngày 6/3: Khó cho chủ nhà
Bố Trường Giang chuẩn bị mâm quả, sẵn sàng cùng con rước dâu
Mẹ Nhã Phương: 'Trường Giang chỉ yêu mình con tôi'
Trường Giang ân cần vén tóc giúp vợ đeo quà cưới:
Nhã Phương mặc áo dài đỏ, thẹn thùng bên Trường Giang trong lễ rước dâu
Tôi năm nay 22 tuổi, là sinh viên một trường đại học danh tiếng tại Hà Nội. Cònhơn một năm nữa tôi mới phải làm đề tài tốt nghiệp đại học. Thế nhưng tôi đã quyếtđịnh chọn làm đề tài bộ môn mà tôi yêu thích. Tôi cũng xin một thầy giáo trong trườnglàm người hướng đẫn cho tôi. Thầy đã nhận. Và vì còn hơn một năm nữa để làm đề tàitốt nghiệp nên tôi cũng chưa vội.
Tuy nhiên, đúng thời điểm vừa rồi có một dự án được đầu tư tại một cơ quan lớn ởHà Nội. Một người làm chức vụ khá cao ở đó đã liên lạc với thầy giáo tôi. Người đóbảo muốn nhận một sinh viên để cùng làm đề tài đó và sẽ hướng dẫn làm đề tài tốtnghiệp luôn.
![]() |
Ảnh có tính chất minh họa |
Tôi nghĩ lĩnh vực đó tôi cũng rất thích và làm cùng với thầy này thì tôi sẽ đượchọc hỏi nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn. Vậy là tôi nhận làm đề tài đó với thầy giáotôi (thầy là giáo viên của thầy sắp làm cùng tôi).
Chỉ vài ngày sau, tôi nhận được tên đề tài. Tôi bắt đầu liên hệ và làm việc vớithầy giáo mới.
Buổi đầu tiên gặp thầy, tôi có ấn tượng thầy trẻ so với tuổi, nhiệt tình. Điềukhiến tôi bất ngờ nhất là thầy xưng anh với tôi chứ không xưng "thầy" hay "tôi" trongkhi tuổi thầy ngang tuổi bố tôi. Nhưng tôi vẫn gọi là thầy và xưng em.
Còn thầy nhận xét tôi là xinh xắn, giản dị, chất phác. Thầy trao đổi mọi vấn đềvới tôi về cả đời sống, giao tiếp, học tập… Thầy nói muốn giảng dạy vì niềm đam mê,muốn truyền lại kiến thức cho học trò chứ thầy không được ăn lương hay lợi lộc gì.
Hơn thế, ngay buổi đầu tiên thầy đã có ý nói rằng chỉ cần một câu nói của thầy làtôi có việc ngay. Nếu tôi học tốt, thầy còn có thể nhận tôi làm ở đó luôn.
Thầy còn bảo tôi không phải lo về phần chi phí đi lại hay chi phí giấy tờ hoặc mọichi phí khác khi tham gia nghiên cứu, thu thập số liệu làm đề tài này… Sau đó thầygiao cho tôi một cái đề cương sơ bộ. Tôi đồng ý và hẹn gặp thầy sau.
Sau buổi gặp đầu tiên tôi thầm nghĩ "Thầy thật là tốt, liệu có điều gì đáng longại không? Tại sao thầy lại nhiệt tình như thế, sao thầy lại xưng anh? Sao thầy chưagì đã hứa hẹn công việc sau này cho tôi?".
Hơn một tuần sau tôi gặp lại thầy. Buổi thứ 2 tôi vẫn gặp thầy trong văn phòng củathầy. Thầy vẫn xưng anh. Đầu tiên, tôi và thầy trao đổi về học tập. Sau đó thì nóichuyện lan man. Thầy nói là chủ yếu, tôi chỉ vâng, dạ, vâng ạ…
Tôi bất ngờ trước sự "vô tư" của thầy. Thầy hỏi tôi có người yêu chưa. Rồi thầynói cứ yêu thoải mái, chơi thoải mái nhưng đừng để có bầu. Tôi sốc, đỏ mặt! Rồi thầynói quý tôi.
Thầy có thể đưa tôi đi cùng trong những buổi nhậu, buổi gặp gỡ. Và lúc đó tôikhông được gọi là "thầy" mà phải gọi là "anh". Và tất nhiên là tôi phải ăn mặc trangđiểm một chút. Còn bây giờ thì cứ giữ vẻ giản dị này.
Tôi hỏi lại thầy: "Em chỉ giả sử thôi, có lẽ em bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, nhưngthầy có nghĩ là nếu thầy đưa em đi cùng trong khi em rất trẻ, lại gọi thầy là anh.Thầy không sợ người ta nói thầy có bồ nhí ạ?". Thầy cười lớn và nói: "Được em làm bồnhí thì tốt quá. Nhưng mà không ai hỏi đâu mà em lo, đó là điều tối kỵ".
Tóm lại trong cuộc nói chuyện lần gặp thứ 2 này thầy luôn gợi ý cho tôi là có tìnhcảm thế này thế kia. Thầy có thể giúp tôi thế này thế nọ, thầy có thể đưa tôi đi cùngtrong những cuộc vui. Tôi nghe mà phát sợ, mặt nóng bừng.
Chưa hết, thầy còn đứng dậy và đi tìm một vài quyển sổ mới để tặng tôi. Khi thầytiến lại gần đưa cho tôi, thầy nói "Tặng em" rồi thầy đưa tay lên vuốt má tôi. Tôinổi da gà, run hết chân tay.
Tôi nói cảm ơn rồi đẩy thầy ra. Thầy dùng cả 2 tay vuốt 2 má tôi, hôn lên trán tôimột cái. Tôi thấy ghê tởm, sợ quá đẩy thầy ra thì thầy mới dừng lại và đi về chỗngồi. Tôi ngồi xuống ghế và thầy lại bắt đầu hỏi một số điều về quê quán, bố mẹ củatôi…
Chừng 5-7 phút sau tôi lấy lý do muộn và xin về. Thầy tiễn tôi ra cửa và lại giơtay vuốt má tôi một cái, xoa đầu tôi một cái.
Tôi vội vàng ra về và cho tới giờ vẫn còn chưa hết ghê tởm. Tôi phải làm sao? Tôikhông muốn có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi cũng không thể dừng lại vì đề tài tôi đãnhận, đã triển khai. Nếu dừng lại, tôi biết nói thế nào với thầy giáo của tôi? Nếutiếp tục tôi phải làm sao?
Cho dù tôi có cứng rắn đi nữa nhưng nếu như thầy thực sự muốn thì sẽ có rất nhiềucách để bắt tôi phải theo. Tôi đang rất hoang mang và khó xử.
Các bạn độc giả hãy giúp và cho tôi một lời khuyên, một hướng xử lý thật sáng suốtđể vẹn cả đôi đường. Tôi xin cảm ơn!
(Theo aFamily)
">Ghê sợ vì thầy giáo sàm sỡ ngay lần gặp thứ 2
Bài văn xúc động của cô học trò nhỏ
Tư duy 'bài văn mẫu'
Bài văn hội ngộ Tấm Cám dưới âm phủ
Bài văn thứ nhất là của một em học sinh lớp 8, tên Nguyễn Thị Kiều Vân, sinh ngày 17/01/1997, dự thi môn Ngữ văn ngày 17/9/2010. Bài văn được chấm điểm tối đa 10, kèm theo đó là dòng nhận xét “Bài viết quá xúc động, cảm ơn con”.
![]() |
Bài văn của em Nguyễn Thị Kiều Vân. |
Với đề bài “Hãy tả về một người thân trong gia đình”, bài văn đầu tiên đã được em Nguyễn Thị Vân viết trên khổ giấy A4, và em viết chính về người mẹ ruột của mình. Từ bé hoàn cảnh sống trong gia đình em đã khá “đặc biệt”, mất bố từ lúc còn rất nhỏ, lên chín tuổi thì mẹ bỏ nhà ra đi để lại em bơ vơ một mình giữa cuộc đời. Thế nhưng, dù mẹ có bỏ Vân, Vân chưa bao giờ trách mẹ một câu, em biết mẹ có “nỗi khổ riêng” vì căn bệnh “hiểm nghèo” mẹ chẳng muốn làm phiền phức cho em nên mẹ đã bỏ nhà ra đi.
Dù có cách xa mẹ, nhưng Vân vẫn nhớ y nguyên hình bóng của mẹ từ mái tóc cho khuôn mặt, làn da mẹ... Sống mỗi ngày Vân vẫn luôn mong ngóng mẹ quay về để em được tự tay chăm sóc bệnh cho mẹ, làm mẹ được vui lòng và không phải rơi những giọt nước mắt xuống vì em nữa. Thế nhưng, điều ước đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực bởi mẹ của em đã mãi mãi rời xa em, đi đến một nơi nào đó không còn quay về căn nhà xưa nữa...
Còn bài văn thứ 2 là của em Phạm Thị Thu Hà, một học sinh lớp 6. Bài văn được viết trên giấy kẻ ôli vuông, cũng dài hơn 2 trang giấy và điểm tối đa cũng là 10, cùng với lời nhận xét “Bài viết có cảm xúc, rất tốt".
Đề tài của bài viết cũng giống như bài văn số 1 “Hãy tả một người thân trong gia đình”. Em Thu Hà viết về người mẹ tần tảo, chịu khó của mình. Nhưng cuộc sống của Thu Hà may mắn hơn Kiều Vân (ở bài văn 1) rất nhiều, em còn có mẹ, được mẹ quan tâm chăm sóc từng ly, từng tý từ bữa ăn cho đến giấc ngủ.
![]() |
Bài văn của em Phạm Thị Thu Hà. |
Thu Hà rất yêu thương mẹ, bởi trong gia đình mẹ là người tần tảo, vất vả nhất. Từ khuôn mặt đến mái tóc, dáng người, mi mắt, miệng và dáng người của mẹ em đều ghi nhớ rất rõ. Đồng thời mỗi lời được em viết ra trong bài văn đều có nhắn nhủ ở đó một lời cảm ơn tới mẹ. Bởi mẹ không bao giờ quản ngại những khó khăn, vất vả của cuộc sống luôn cố gắng để chăm lo cho cuộc sống gia đình được ấm no hạnh phúc...
Trong bài văn Thu Hà bày tỏ tấm lòng chân thành của mình muốn gửi tới mẹ lời cảm ơn và em tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học tập thật giỏi để mai sau có thể đền đáp công ơn sinh thành của mẹ...
Cả hai bài văn đều xuất hiện trên Facebook ngày hôm qua (17/4), ban đầu nhìn vào khoảng thời gian làm hai bài văn so với lúc đăng tải thì cách nhau khá xa. Thế nhưng, ngay sau khi được đăng tải lên mạng xã hội Facebook cả hai bài văn này đều thu hút được hằng trăm cư dân mạng xem. Có lẽ, do cả hai bài đều được các em viết ra từ những xúc cảm chân thực của mình nên mới nhận được sự quan tâm chú ý từ phía cư dân mạng như vậy.
![]() |
Nhiều thành viên mạng cảm động trước cả hai bài văn. |
Hầu hết khi đọc hai bài văn, các thành viên mạng đều khen viết hay, có cảm xúc và nhiều người thấy xúc động và rưng rưng nước mắt. Thành viên Ngọc Trần chia sẻ: “Đọc xong mà hai con mắt rưng rưng nước”, còn thành viên Thuy Thu: ”Đọc xong càng hiểu hơn câu thơ “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?” Mắt tôi hơi rưng rưng. Khi đọc xong hai bài văn này có lẽ sẽ tự kiểm lại mình xem đã làm được điều gì tốt cho mẹ mình chưa?..."
Bên cạnh đó có số ít thành viên khác bày tỏ, bài văn được viết ra từ hai em học sinh này có khả năng là thật, nhưng còn điểm 10 thì không chắc chắn lắm bởi sao lại chấm điểm bằng bút mực đen và chữ viết chỗ lời phê của giáo viên hơi nguệch ngoạc?
Hãy cùng đọc lại hai bài văn xúc động này:
Bài văn số 1 “Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy. Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi. Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”. Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!” |
Bài văn số 2 “Những ngôi sao thức ngoài kia Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con. Đêm nay con ngủ giấc tròn Mẹ là ngọn gió của con suốt đời” Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chọt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó. Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp. “Bàn tay ta làm nên tất cả Có sức người sỏi đá cũng thành cơm” Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều. Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng. Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua. Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi. Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ. “Mẹ như biển cả mênh mông Con luôn ghi nhớ công ơn của người”. |
Hai bài văn điểm 10 khiến dân mạng rớt nước mắt
Kèo vàng bóng đá Benfica vs Barcelona, 03h00 ngày 6/3: Tin vào Barca
Kim Woo Bin xuất hiện gầy gò sau 1 năm điều trị ung thư
Các tin liên quan |
Hà Nội: Nam sinh lớp 10 rơi từ tầng 23 |
Cô Bùi Hồng Hạnh, giáo viên môn Văn cũng là chủ nhiệm lớp 10A1 của T. không giấuđược sự xúc động trước sự ra đi đột ngột của em. Cô nói "chiều qua (14/4), khi đangchấm bài làm Văn của lớp, cô nhận được tin dữ..."
Trường THPT Lương Thế Vinh nơi em T.D.T theo học (Ảnh Văn Chung) |
Cô Hạnh cho hay: “Trên lớp T. học khá. Em ấy rất nhiệt tình trong các hoạt độngnên đã được nhận vào đội thanh niên tình nguyện của trường”.
Ấn tượng của người giáo viên chủ nhiệm về T. “đó là một học sinh rất biết nghelời. Em cũng sợ thầy cô nếu để mắc lỗi dù là lỗi nhỏ. Em ấy không có tài khoảnfacebook. Là học sinh nghiêm túc trong giờ học nên tôi chọn T. ngồi xuống bàn cuối đểổn định trật tự cho cả lớp”.
Nhận xét về bạn học - Nguyễn Thanh Hiếu (học sinh lớp 10A1) chia sẻ: “Trên lớpchúng em hay trò chuyện về việc học. Bạn ấy cũng ít khi tâm sự về gia đình. T. rấtnăng nổ trong công tác tình nguyện. Em nhớ những lần bạn ấy cùng đội đi phát cháo chongười già hay lên vùng cao làm từ thiện. Ở đâu, T. cũng sống có trách nhiệm và vì mọingười”.
“Cả lớp vẫn còn sốc lắm. Bọn em dù cố gắng nhưng vẫn chưa thể dồn hết vào việchọc sau sự ra đi của T. Em và mọi người đã khóc rất nhiều”– Nguyễn Phan (họcsinh lớp 10A1) xúc động.
Hình ảnh về người bạn ít nói nhưng nhiệt tình và thích thể thao lại trở về trongnỗi nhớ của 37 thành viên còn lại trong lớp học của T.
Buổi học cuối cùng của T. vào chiều thứ Bảy, 13/4. “Em ấy vẫn chơi đùa với cácbạn. Trong suốt khoảng thời gian trước đó, T. hoàn toàn không có dấu hiệu gì bấtthường về tâm lí”– cô Hạnh thông tin.
Phải đến chiều nay (15/4) cô Hạnh mới có tiết dạy nhưng sáng sớm cô đã đến trườngđể động viên tinh thần học sinh vì cũng chuẩn bị vào thời gian kiểm tra cuối năm. “Sựviệc đau lòng xảy ra thật đáng tiếc. Tôi nói với các em hãy cố gắng học thật tốt vàxem đó như món quà ý nghĩa dành tặng T.”
Quản lí nhà trường, cô Văn Thùy Dương cho chúng tôi xem lại những bức ảnh T. chụpchung với đội thanh niên tình nguyện trong các hoạt động của trường.
Trên facebook của mình, cô đã có dòng tâm sự như lá thư gửi tới học trò của mình:“Con trai, D.T ơi! Cô luôn tin rằng khi một cánh cửa đóng lại thì ở đâu đó sẽ có mộtcánh cửa khác mở ra với ta, có phải thế không con?! Cô tin mong và cầu chocánh cửa mở ra với con lần này sẽ đưa con tới bình yên, hạnh phúc và cũng sẽ có nhữngniềm vui như những niềm vui con đã có ở bên cô và các bạn….”
Trước sự ra đi đường đột của T. - Trường THPT Lương Thế Vinh đã dành 1 phút vàođầu các buổi học của hai ngày 15 và 16/4 để tưởng nhớ em.
Sau đó, đại diện nhà trường và học sinh lớp 10A1 sẽ cùng với gia đình tiễn đưa emvề quê nội ở Hà Nam vào sáng 16/4.
Bàng hoàng sau cái chết của nam sinh lớp 10
Huyền My: 'Cảnh nóng của tôi được khán giả Myanmar cover nhiều nhất'
Nhã Phương và Trường Giang đính hôn vào 24/8?
An Nguy: 'Kiều Minh Tuấn là người giỏi và có trách nhiệm’
Bạn gái chân dài của Trọng Đại U23: Thích thì chúng tôi công khai tình yêu thôi
友情链接