Cụ bà khẽ gật đầu mĩm cười "Ta biết rồi, con cứ nhắc mãi".

"Không nhắc liệu bà có nhớ hay không? Bà biết là sức khoẻ của bà như thế nào mà, phận làm cháu trai trưởng thì buộc cháu phải chăm sóc bà, bà cứ như thế thì sức khoẻ đâu mà đón chú hai về?" Trần Thanh Tân tỏ vẻ không hài lòng, nhìn người bà đang mĩm cười, có vẻ như bà không chịu nghiêm túc với anh thì phải.

Thanh Tân lắc đầu ngán ngẫm, thừa biết bà là một người như thế nào, anh cũng không trách bà vì bà là một người rất hoà đồng và có ý chí rất mạnh mẽ. Dù có bệnh nặng ra sao bà vẫn không tỏ ra yếu đuối và chấp nhận nó. Thanh Tân vẫn là đứa cháu nhỏ bé mà bà đã nuôi dưỡng từ thuở thằng bé còn sơ sinh, một cậu bé khôi ngô, thông minh và trưởng thành.

"Tân này! Sáng giờ con có thấy cái út Vy đâu không?" Bà chợt cất tiếng hỏi Thanh Tân. "Hình như con bé ở cùng với bọn nhóc con thì phải, từ sớm đã kéo cả lũ ra đồng cùng với mấy cô chú rồi ạ!" Thanh Tân ngước nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, hướng thẳng ngoài cánh đồng bát ngát kia mà khẽ thở dài.

Bà mĩm cười, dùng tay vỗ vỗ vai Thanh Tân vài cái, hiền từ an ủi "Con bé nó xứng đáng được quyền tự do của nó mà, con đừng đưa cái mặt thiếu sức sống đó ra làm gì. Con bé cũng đã lớn, con là anh nó, đương nhiên con là người hiểu rõ nó nhất mà!".

"Nhưng mà bà, con bé năm nay là đủ 18 rồi đấy, chẳng lẽ cứ phải chơi bời, la cà với tụi trẻ con khắp thôn sao? Bao giờ con bé mới chịu lớn, bà nói thử xem!?" Thanh Tân tỏ ra vẻ mặt vừa vô cùng khó coi, vừa cảm thấy buồn cười. Ai đâu có đứa em gái chừng tuổi trưởng thành lại đi đu đưa với mấy bọn trẻ con? Đã thế còn nhường vị trí việc nhà và chăm sóc bà cho thằng anh này mà giành hết mấy việc lao động chân tay và cực nọc.

Nói rồi Thanh Tân bất mãn đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi, bước ra ngoài mà hướng về cánh đồng, tao mà không túm mày lại và giáo huấn mày thì tao không phải là anh mày!

***

Tại nơi cánh đồng lúa ngát thơm cả một vùng trời, một đám trẻ con đang vui đùa ngoài đồng, trong đám trẻ có một cô gái với thân người đầy đặn, rao ráo, gương mặt sáng sủa, mũi cao thanh tú diện cho mình mỗi chiếc áo phong trắng cùng chiếc quần short đen giản dị. Cô đang giúp các cô chú nông dân đang cặm cụi cáy lúa trước cái nắng chói chang kia. Cô mĩm cười nhìn bọn trẻ đang nô đùa trên kia mà không ngừng gọi tên cô, chỉ biết hứa với bọn trẻ "Khi nào làm xong, chị sẽ cùng chơi với mấy đứa!".

"Cái Vy này, con không cần phải còng lưng ra mà giúp mấy người già này làm gì!? Chơi cùng bọn nhỏ không phải tốt hơn không?" Một bác lớn tuổi trong số người nông dân lên tiếng hỏi, cô chỉ trả lời bằng một nụ cười trên môi "Con cũng muốn chơi lắm chứ, nhưng nhìn cô chú vất vả như này con không cam lòng ạ!" Cô cười đắc ý, thừa biết là không thể cãi lại cái con bé này, mọi người cũng đành chịu cho cô phụ giúp.
" />

Truyện [BHTT] Định Mệnh

Ngoại Hạng Anh 2025-03-28 18:17:18 79
Tại nơi nông thôn hẻo lánh đâu đó ở ngoại ô,ệnBHTTĐịnhMệlich bóng đá việt nam nơi đầy ấp cánh đồng lúa bát ngát, toả hương ập thẳng đến mũi, hương thơm của lúa thật dịu dàng và quen thuộc làm sao.

Trong một ngôi nhà cũ kỹ qua nhiều chục năm cuối thôn, một người đàn ông trung niên ngồi trên mép giường, cặm cụi đưa từng thìa cháo vào miệng của một cụ bà đang nằm trên giường.

Cụ bà gầy gò, ốm yếu, gương mặt già nua, hiền từ nhìn người trung niên đang lo lắng trước mặt. Anh ta đặt cụ bà tựa vào tường, "Bà từ từ thôi, ăn xong bát này thì nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi!" Tay cầm bát cháo cùng túi thuốc nhỏ trên tay.

Cụ bà khẽ gật đầu mĩm cười "Ta biết rồi, con cứ nhắc mãi".

"Không nhắc liệu bà có nhớ hay không? Bà biết là sức khoẻ của bà như thế nào mà, phận làm cháu trai trưởng thì buộc cháu phải chăm sóc bà, bà cứ như thế thì sức khoẻ đâu mà đón chú hai về?" Trần Thanh Tân tỏ vẻ không hài lòng, nhìn người bà đang mĩm cười, có vẻ như bà không chịu nghiêm túc với anh thì phải.

Thanh Tân lắc đầu ngán ngẫm, thừa biết bà là một người như thế nào, anh cũng không trách bà vì bà là một người rất hoà đồng và có ý chí rất mạnh mẽ. Dù có bệnh nặng ra sao bà vẫn không tỏ ra yếu đuối và chấp nhận nó. Thanh Tân vẫn là đứa cháu nhỏ bé mà bà đã nuôi dưỡng từ thuở thằng bé còn sơ sinh, một cậu bé khôi ngô, thông minh và trưởng thành.

"Tân này! Sáng giờ con có thấy cái út Vy đâu không?" Bà chợt cất tiếng hỏi Thanh Tân. "Hình như con bé ở cùng với bọn nhóc con thì phải, từ sớm đã kéo cả lũ ra đồng cùng với mấy cô chú rồi ạ!" Thanh Tân ngước nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, hướng thẳng ngoài cánh đồng bát ngát kia mà khẽ thở dài.

Bà mĩm cười, dùng tay vỗ vỗ vai Thanh Tân vài cái, hiền từ an ủi "Con bé nó xứng đáng được quyền tự do của nó mà, con đừng đưa cái mặt thiếu sức sống đó ra làm gì. Con bé cũng đã lớn, con là anh nó, đương nhiên con là người hiểu rõ nó nhất mà!".

"Nhưng mà bà, con bé năm nay là đủ 18 rồi đấy, chẳng lẽ cứ phải chơi bời, la cà với tụi trẻ con khắp thôn sao? Bao giờ con bé mới chịu lớn, bà nói thử xem!?" Thanh Tân tỏ ra vẻ mặt vừa vô cùng khó coi, vừa cảm thấy buồn cười. Ai đâu có đứa em gái chừng tuổi trưởng thành lại đi đu đưa với mấy bọn trẻ con? Đã thế còn nhường vị trí việc nhà và chăm sóc bà cho thằng anh này mà giành hết mấy việc lao động chân tay và cực nọc.

Nói rồi Thanh Tân bất mãn đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi, bước ra ngoài mà hướng về cánh đồng, tao mà không túm mày lại và giáo huấn mày thì tao không phải là anh mày!

***

Tại nơi cánh đồng lúa ngát thơm cả một vùng trời, một đám trẻ con đang vui đùa ngoài đồng, trong đám trẻ có một cô gái với thân người đầy đặn, rao ráo, gương mặt sáng sủa, mũi cao thanh tú diện cho mình mỗi chiếc áo phong trắng cùng chiếc quần short đen giản dị. Cô đang giúp các cô chú nông dân đang cặm cụi cáy lúa trước cái nắng chói chang kia. Cô mĩm cười nhìn bọn trẻ đang nô đùa trên kia mà không ngừng gọi tên cô, chỉ biết hứa với bọn trẻ "Khi nào làm xong, chị sẽ cùng chơi với mấy đứa!".

"Cái Vy này, con không cần phải còng lưng ra mà giúp mấy người già này làm gì!? Chơi cùng bọn nhỏ không phải tốt hơn không?" Một bác lớn tuổi trong số người nông dân lên tiếng hỏi, cô chỉ trả lời bằng một nụ cười trên môi "Con cũng muốn chơi lắm chứ, nhưng nhìn cô chú vất vả như này con không cam lòng ạ!" Cô cười đắc ý, thừa biết là không thể cãi lại cái con bé này, mọi người cũng đành chịu cho cô phụ giúp.
本文地址:http://account.tour-time.com/html/345e999445.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Philippines vs Maldives, 18h00 ngày 25/3: Không hề ngon ăn

Truyện Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Truyện Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Nhận định, soi kèo Senegal vs Togo, 4h00 ngày 26/3: Chiến thắng nhọc nhằn


Nàng nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: "A, trời tối rồi, nên dậy thôi." Nàng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy.

Ngồi trước gương chải đầu tóc xong, nàng đứng bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn vệt nắng đang dần khuất dạng ở ngoài kia. Đôi mày khẽ nhíu, ngón tay nhợt nhạt vươn ra, "két" một tiếng, nàng đẩy thanh chặn cửa sổ. Cả người đứng tựa vào vách tường, vươn tay chạm vào vệt nắng tàn đang lui về phía tây trên nền trời.

Ngay lúc này, đôi bàn tay vốn đã gầy gò của nàng dường như bị ánh mặt trời thiêu cháy da thịt, trong phút chốc hệt như lộ ra xương trắng đáng sợ. Mà khi ánh nắng rời đi, da thịt lại vẹn nguyên như lúc đầu.

Kỷ Vân Hòa xoa xoa tay, nhìn bàn tay gầy gò của mình lộ dưới ánh mặt trời, siết chặt tay: "Dọa chết ta rồi!" Vừa dứt lời, liền thấy ở lầu dưới, bên ngoàitiểu viện, một nha hoàn chậm rãi xách hộp thức ăn đi tới.

Nàng thu tay, nhưng không đóng cửa sổ lại.

Hôm nay trời không rơi tuyết, nhưng vẫn có gió lạnh thổi đến, gió lùa vào phòng, nàng cũng không cảm thấy lạnh, chỉ tựa người vào tường nhìn ngắm sông núi ở xa xa, nàng thở ra một ngụm khí trắng: "Xem ra tối nay sẽ có tuyết, chắc phải ủ một bầu rượu uống thôi."

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô lỗ. Bên ngoài, ánh tịch dương đang chìm vào đường chân trời. Cả căn phòng rất nhanh liền trở nên tăm tối hơn.

Nha hoàn vừa rồi tên là Giang Vi Nghiên, tay xách hộp thức ăn, sắc mặt không tốt lắm bước đến: "Còn muốn uống rượu? Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu của ngươi, không sợ uống đến chết à?". Giang Vi Nghiên nhướn cao mày, trông có mấy phần xảo trá ngang ngược: "Đóng chặt cửa sổ lại, ngươi chết cũng chả sao, nhưng nếu bị bệnh, lại liên lụy ta phải mệt mỏi chăm sóc ngươi." Nàng ta vừa nói, vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, thanh âm vừa trầm vừa nặng.

Kỷ Vân Hòa dựa người vào cửa sổ, đưa mắt đánh giá nàng ta, nghe rõ nàng ta mắng mình, nhưng cũng không tức giận, trên môi còn treo ý cười như có như không.

"Ngày tuyết lớn như vậy, ai nấy đều an an ổn ổn ở trong nhà, vậy mà ta còn phải đến đưa cơm cho ngươi." Giang Vi Nghiên vừa oán than vừa đem cơm bày biện xong, ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa vẫn đang đứng bên cửa sổ mở toang, nhất thời lông mày liền dựng ngược lên: "Ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"

"Nghe thấy rồi." Kỷ Vân Hòa cong mắt cười nhìn nàng, không hề giống như đang đối mặt với một nha đầu tính khí nóng nảy liên tục quở trách, mà giống như đang thưởng thức một cảnh đẹp hiếm có, "Ngươi tiếp tục đi."

Thấy Kỷ Vân Hòa phản ứng như vậy, Giang Vi Nghiên lập tức nộ khí xung thiên, đặt cái bát trên tay xuống, bước hai bước dài đến bên cửa sổ, vươn tay muốn đóng cửa sổ lại, nhưng lúc nàng ta sắp đem cửa sổ đóng lại, một cánh tay từ phía dưới đưa lên, chầm chậm chống đỡ khung cửa sổ. Cư nhiên lại kẻ bệnh tật ốm yếu Kỷ Vân Hòa kia, vươn tay chặn cửa sổ, không cho nàng ta đóng lại.

Giang Vi Nghiên quay đầu, phẫn nộ nhìn Kỷ Vân Hòa, mà nàng lại như cũ giữ bộ dạng cười như không cười: "Ta muốn hóng hóng gió, hóng mát một chút, chỉ ngày hôm nay thôi..."

Nàng còn chưa dứt lời, Giang Vi Nghiên đập mạnh một phát lên tay nàng.

"Ai thèm quan tâm ngươi."

Kỷ Vân Hòa nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ lên, đôi mắt khẽ nheo lại.

Giang Vi Nghiên đóng cửa sổ lại, xoay người đi vào trong: "Cơm tự mình ăn đi, ăn xong rồi thì..." Không đợi Giang Vi Nghiên nói xong, Kỷ Vân Hòa liền bắt lấy cổ tay nàng ta. Giang Vi Nghiên nhất thời khó hiểu, xoay đầu trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, nhưng lời còn chưa kịp nói khỏi miệng, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, không biết bị đẩy thế nào, đầu va vào cửa sổ vừa khép lại "rầm" một tiếng, đem nó lần nữa mở ra.

Gió lạnh bên ngoài liền quét vào mặt nàng ta, Giang Vi Nghiên nửa người bị lộ ra bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn dựa vào tay Kỷ Vân Hòa đang giữ vạt áo nàng, cho nàng ta một điểm tựa, mới không khiến nàng ta từ tầng ba ngã xuống.

Sắc mặt của Giang Vi Nghiên tái xanh đi một nửa, âm thanh lập tức run rẩy: "Ngươi......ngươi làm gì đó? Ngươi buông...... Không! Ngươi đừng buông ra......"

Kỷ Vân Hòa một tay giữ lấy nàng ta, một tay lau lau tầng mồ hôi mỏng rỉ ra trên trán, lại ho khan hai tiếng, thở dài nói: "Ai, rốt cuộc là không được như xưa nữa rồi, động tác đơn giản như vậy đã thấy mệt đến tim đập tay run rồi."

Giang Vi Nghiên nghe xong, lập tức sợ hãi bắt lấy cổ tay Kỷ Vân Hòa: "Đừng đừng đừng, đừng run."

Kỷ Vân Hòa cười nói: "Ai thèm quan tâm ngươi." Nàng làm như muốn buông tay, Giang Vi Nghiên bị dọa đến thét chói tai, nhưng sau khi nàng ta thét lên, lại cảm thấy một cỗ lực đạo đem nàng kéo lên.

Hai mắt nhắm chặt của nàng ta mở ra, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa thực sự đã kéo mình lại. Nàng ta vội vàng đứng vào bên trong phòng, đưa mắt nhìn về phía sau, bên ngoài gió lạnh đang mãnh liệt thổi vào, mặt trời đã xuống núi, không còn nửa phần độ ấm.

Nàng ta suýt nữa đã từ nơi này ngã xuống......
">

Truyện [Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

">

Lập một 'hội kín' trên Facebook dễ hay khó?

友情链接