您现在的位置是:Ngoại Hạng Anh >>正文
Hoàng Vũ Samson bị Ban kỷ luật VFF 'tuýt còi'
Ngoại Hạng Anh243人已围观
简介Tiền đạo Hoàng Vũ Samson của Thanh Hóa đối mặt án phạt nặng từ Liên đoàn bóng đá Việt Nam (VFF) khi ...
Tiền đạo Hoàng Vũ Samson của Thanh Hóa đối mặt án phạt nặng từ Liên đoàn bóng đá Việt Nam (VFF) khi có nhiều pha bóng bạo lực ở trận đấu với SHB Đà Nẵng tại vòng 6 V-League 2021.
Bao giờ Đặng Văn Lâm có thể ra sân thi đấu cho Cerezo Osaka?àngVũSamsonbịBankỷluậtVFFtuýtcòkết quả ligue 1Tags:
相关文章
Soi kèo phạt góc Torino vs AC Milan, 0h00 ngày 23/2
Ngoại Hạng AnhChiểu Sương - 22/02/2025 04:19 Kèo phạt góc ...
阅读更多Loa cộng hưởng rung: “Bắt” bàn ghế, xô, chậu… chơi nhạc!
Ngoại Hạng Anh Loa cộng hưởng rung Cowin Mighty Dwarf 25W. Ảnh: V.M“Bé hạt tiêu” phát âm thanh “khủng”
Khoảng nửa năm trở lại đây, giới chơi âm thanh trong nước nhắc khá nhiều đến dòng loa chơi nhạc “lạ và độc” với tên gọi chuyên môn là loa cộng hưởng rung (Vibration Resonance Speaker) với một số thương hiệu như Candy Music, Cowin Mighty… xuất xứ từ Hồng Kông, Trung Quốc với khả năng chơi nhạc trực tiếp từ thẻ nhớ, được trang bị pin sạc tích hợp sẵn bên trong. Tuy nhiên, khi nghe âm thanh phát ra từ chính thiết bị, người dùng sẽ thấy rất nhỏ, chỉ khi được đặt lên những vật thể rắn và phẳng thì thiết bị độc đáo này mới phát lộ được sức mạnh.
Theo nhận định của giới chơi âm thanh trong nước, loa cộng hưởng rung là dòng sản phẩm sử dụng công nghệ lõi rung có khả năng chuyển tín hiệu số (tín hiệu âm thanh) sang các rung động cơ học. Và khi tiếp xúc với những vật thể, bề mặt của lõi rung sẽ tạo ra sóng âm truyền trong không gian, đồng thời có tác dụng khuyếch đại, nhanh chóng biến toàn bộ một mặt phẳng nào đó trở thành chiếc loa phát ra âm thanh cứ gọi là… “choang choác”.
Khá đặc biệt, không giống như những chiếc loa truyền thống chỉ có một thuộc tính âm thanh nhất định (như âm bass mạnh hoặc treble mạnh), nhưng âm thanh của loa cộng hưởng rung lại phụ thuộc hoàn toàn vào… “đối tác”. Tức là, khi đặt lên các loại chất liệu khác nhau, độ dày mỏng khác nhau loa sẽ cho "ra lò" những chất âm khác biệt. Anh La Việt Minh, Trưởng phòng Kinh doanh của Công ty Giải pháp Công nghệ NDK (DN phân phối loa Cowin Mighty) đưa ra ví dụ, khi đặt Cowin Vibro lên bề mặt chất liệu gỗ như bàn học, cánh cửa… loa sẽ phát ra âm thanh với tiếng bass trầm ấm, còn khi đặt lên bề mặt kính sẽ phát ra âm thanh trong trẻo…
Về giá bán, Candy Music “bé hạt tiêu” hiện có giá khoảng 200.000 đồng. Còn loại cho phép phát ra âm thanh lớn hơn, hay hơn là Cowin Mighty Bobo công suất 5W có giá 990.000 đồng, Cowin Mighty Dwarf 25W là 1,39 triệu, được bảo hành chính hãng 1 đổi 1 trong vòng 12 tháng.
">...
阅读更多Truyện Mạt Thế Tôi Trở Thành Zombie Ngốc Nghếch
Ngoại Hạng Anh...
阅读更多
热门文章
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Real Sociedad vs Leganes, 03h00 ngày 24/2: Thêm một lần vùi dập
-
"Giám đốc, đây là đơn xin từ chức của tôi." Mộc Chẩm Khê mắt nhìn thẳng đi vào, đem đơn xin từ chức đặt trên bàn đối phương.
Giám đốc nghe vậy ngẩng đầu lên, anh ta đang đeo một cặp kính gọng đen, trong đôi mắt sau tròng kính hiện rõ sự thất vọng: "Nhất định phải kiên quyết như vậy sao?" Anh ta nâng cằm, "Ngồi xuống đi."
"Không cần ngồi đâu." Mộc Chẩm Khê hơi mỉm cười, "Đồ đạc của tôi đều đã thu thập xong, lát nữa còn phải ra sân bay."
"Ra sân bay?"
"Đi ra ngoài thay đổi tâm trạng."
"Tôi có thể cho em một kỳ nghỉ dài hạn, em nghỉ ngơi đầy đủ rồi quay lại."
Mộc Chẩm Khê mỉm cười không nói.
Giám đốc nhìn cô một hồi lâu, biết không thể giữ được, tháo mắt kính xuống, mệt mỏi nhéo sống mũi, thở dài nói: "Được rồi, tôi sẽ báo phòng tài vụ thanh toán tiền lương cho em". Anh ta khoác tay, "Đi ra ngoài đi."
Công ty nơi Mộc Chẩm Khê làm là một công ty game, tuy quy mô nhỏ như chim sẻ nhưng được đầu tư tốt.
Mộc Chẩm Khê là một trong những họa sĩ (Game Artist) chính của công ty, nhờ tài vẽ xuất sắc giúp cô vừa bắt đầu đi làm đã bộc lộ tài năng trong bộ phận mỹ thuật. May mắn thay, cô đã nhận được phản hồi tốt từ dự án trong năm đầu tiên. Có một câu nói rằng: "Game Art tốt nhất là Game Art không thể vẽ ra được." Được công ty công nhận là một họa sĩ giỏi, vẽ tranh nhanh nhất, đẹp nhất, "Bàn tay vàng" Mộc Chẩm Khê đã trở thành người biên tập trò chơi và được thăng tiến lên vị trí chủ chốt của bộ phận mỹ thuật trong năm thứ ba.
Năm nay là năm thứ tư cô làm việc ở công ty, mang lại thành công lớn cho các dự án, được người chơi khen ngợi, nhất là phong cách vẽ. Cô chịu trách nhiệm chính về việc quản lý phong cách vẽ nên tiền thưởng cho dự án cũng cầm đến mỏi tay.
Mọi người trong toàn bộ nhóm dự án đều rất hào hứng, vui mừng khôn xiết, chỉ có cô là tâm sự nặng nề.
Công ty không lớn, tin tức về việc Mộc Chẩm Khê muốn từ chức đã được lan truyền từ lâu. Sau khi Mộc Chẩm Khê nộp đơn xin từ chức, cô thu dọn bản vẽ trên bàn, nhét vào ba lô, nhìn những khuôn mặt đang ủ rũ nhìn xuống xung quanh, dừng lại, cúi người về phía trước và đặt khuỷu tay lên vách ngăn bàn làm việc. Cô uể oải liếc nhìn xung quanh rồi cười đùa với họ: "Có chuyện gì vậy? Chậc chậc, những người biết thì biết rằng tôi xin từ chức, những người không biết còn cho rằng mấy người đang túc trực bên linh cữu của tôi đấy."
Giọng nói của cô không trong trẻo như hầu hết các cô gái khác, ngược lại có một chút khàn khàn. Khi nói, âm đuôi bị nuốt vào một chút, đây là một âm điệu rất lạ nhưng lại trầm lắng và bắt tai.
Tất cả mọi người đều cười không nổi.
Mộc Chẩm Khê xụ mặt, làm bộ như khi mang hạng mục đi tới, vỗ bàn nói: "Đều tươi tỉnh lại cho tôi, một đám già đầu rồi, là tôi chủ động từ chức, không phải bị đuổi việc, vẻ mặt đưa đám như vầy cho ai xem?"
Mọi người đều sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cô gái phụ trách nguyên tác vẽ nhân vật nói: "Chị Mộc Mộc, tiếp theo chị định đi đâu?"
Một người nói, và sau đó tất cả mọi người đều mở miệng.
"Sao chị lại từ chức? Rõ ràng là tóc chị vẫn còn dày như vậy mà."
"Ừ, dù sao cũng phải đợi nhận tiền thưởng cuối năm rồi tính sau."
"Năm nay, dự án của chúng ta kiếm được nhiều tiền nhất, nếu không chị chờ kiếm thêm một khoản, không được thì chị hãy đi."
"Đi chỗ nào, lão đại mang em theo với."
Mộc Chẩm Khê nghe rất vui.
Cô từng bước đi qua, đe dọa nói: "Mấy người, lời này để ông chủ nghe được, tất cả đều bị đuổi việc."
Mọi người cười lớn tiếng.
Lời cô nói dọa cả đám người, môi trường làm việc tại công ty rất tốt, đãi ngộ cao, ông chủ bình dị gần gũi, chỉ duy nhất phải tăng ca, nhưng có công ty game nào mà không tăng ca đâu. Tổng thể mà nói thì đây là một công ty tốt, vì vậy mọi người không thể nghĩ ra vì sao cô lại muốn từ chức.
"Tôi làm việc mệt mỏi nhiều năm rồi, muốn ra ngoài thư giãn một chút." Mộc Chẩm Khê luôn giải thích lý do như thế với đồng nghiệp.
Đồ đạc của cô rất ít, ngoại trừ một xấp bản vẽ thủ công không ảnh hưởng đến bí mật của công ty thì cũng chẳng còn gì, cho hết vào trong túi, tay xách ba lô màu đen đã giặt đến sắp phai màu, quay lưng về phía mọi người thoải mái vẫy vẫy tay, giống như ngày đầu tiên cô đến công ty, nhẹ nhàng mà rời đi.
Mộc Chẩm Khê như đám bèo trôi, xuôi theo dòng nước, tới đâu thì tới, cũng không thấy cô lưu luyến với bất cứ điều gì.
***
Mộc Chẩm Khê đặt chiếc ba lô lên ghế sofa, mang bản vẽ ra rồi đặt nó trên bàn trong phòng làm việc. Điện thoại di động trong túi rung lên, cô dừng việc lật bản vẽ, ngón tay đè lên trang giấy, lấy di động ra, nhìn ID người gọi và vuốt lên để nghe.
"Hmm." Cách chào độc đáo của Mộc Chẩm Khê.
"Người bận rộn đã có thời gian trả lời điện thoại rồi à?"
"Người bận rộn đã từ chức và bây giờ là người rất rảnh rỗi."
"Cậu..." Âu Tiếu Lê gần như bị cô làm cho choáng váng, thật lâu với tìm lại được giọng nói của chính mình, "Cậu có bị điên không? Cậu có biết game của cậu hot đến mức nào không? Tớ thấy trên mạng nói rằng công ty các cậu mỗi người được phát 30 tháng tiền lương, mỗi người còn được thưởng 1 chiếc xe hơi."
"Giả đấy." Mộc Chẩm Khê đính chính nói nhẹ.
"Sự thật là..." Ân Tiếu Lê nhịn không được nhiều chuyện.
"Không có xe đâu."
"30 tháng tiền lương..."
"Chà, cái này thì lại là thật, hơn nữa mình còn được phát 60 tháng."
"Chết tiệt!" Âu Tiếu Lê vô cùng phẫn nộ, "Vậy mà cậu còn từ chức! Cậu..." Âu Tiếu Lê thao thao bất tuyệt mà quở trách Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê mỉm cười, cô tuy rằng nhân duyên không tệ nhưng bạn bè thân thiết lại không có mấy người, Ân Tiếu Lê được tính là một trong số đó. Một mặt bởi vì công việc quá bận rộn, không có thời gian, một mặt bởi vì quá lười vận động. Trong nhà quá yên tĩnh, việc lắng nghe những lời vặn vẹo của Ân Tiếu Lê cũng không tệ chút nào.
Mộc Chẩm Khê bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, tự mình sắp xếp bản vẽ. Một lúc sau, nghe Ân Tiếu Lê nói đến cuối cùng, tắt chế độ rảnh tay và một lần nữa đặt điện thoại lên tai, thấp giọng lấy lòng nói: "Tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ lần này đi, được không?"
"A!"
Ân Tiếu Lê phản ứng còn lớn hơn vừa rồi.
Ân Tiếu Lê rít gào: "Họ Mộc, cậu có thể đừng trêu chọc tớ không?"
Mộc Chẩm Khê không nói nên lời: "... Tớ trêu chọc cậu khi nào?"
Ân Tiếu Lê rống lên: "Cậu nghe giọng nói của cậu đi, không thể nói chuyện điện thoại với cậu được nữa, nổi cả da gà da vịt rồi đây này."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Ân Tiếu Lê nói trước khi cúp máy: "Tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu đã từ chức thì có thời gian để yêu đương rồi, người mà tớ nói với cậu hai ngày trước, cậu có muốn gặp hay không?"
"Người nào?"
"Bạn của bạn của tớ, mới du học về, Tiến sĩ Văn học, cong queo, trông như tiên nữ, tớ có ảnh đây, cậu có muốn xem không?"
Mộc Chẩm Khê vừa định nói không cần, nhưng suy nghĩ lại, nhìn xem cũng không sao, giọng điệu tùy ý nói: "Được rồi, cậu gửi WeChat cho tớ đi."
Ngay sau khi cúp máy, điện thoại "Ting" một tiếng, Mộc Chẩm Khê sắp xếp bản vẽ, đặt nó ở nơi quen thuộc mới mở điện thoại ra, ấn mở tin nhắn của Ân Tiếu Lê, mở hình ảnh ra xem.
Trên đó là ảnh được chụp tại một thư viện ở nước ngoài, hai bên có giá sách bằng gỗ sồi cao, một người phụ nữ dáng người thon dài đang dựa vào một bên giá gỗ đọc sách, thần sắc yên tĩnh chăm chú, mặt nghiêng mềm mại. Ánh nắng vàng xuyên qua giá sách rơi vào ánh mắt, sống mũi, gương mặt cùng bờ vai của nàng.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, thật thanh tao và xinh đẹp nhưng một yêu tinh lạc vào thế giới.
Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Ân Tiếu Lê: "Cậu có ảnh chính diện không?"
Ân Tiếu Lê: "Không có, để tớ hỏi giúp cậu một chút?"
Mộc Chẩm Khê: "Được."
Ân Tiếu Lê: "Rốt cuộc cũng có người lọt vào mắt xanh của cậu, thật không dễ dàng."
Mộc Chẩm Khê mỉm cười trầm mặc, không trả lời, chờ tin tức từ Ân Tiếu Lê.
" alt="Truyện Biệt Lai Hữu Dạng">Truyện Biệt Lai Hữu Dạng
-
Bộ đôi Lumia 800 và Lumia 710Như ICTnews đã đưa tin, bắt đầu từ ngày 9/4, dòng điện thoại được coi là “quân bài chiến lược” của hãng Nokia là Lumia với hai sản phẩm đầu tiên Lumia 800 và Lumia 710 sử dụng hệ điều hành Windows Phone 7.5 với tên hiệu "Mango" của Microsoft đã được bán chính thức tại thị trường Việt Nam.
Và đi cùng sự ra mắt này, để nhanh chóng thu hút khách hàng, Nokia đã đầu tư “mạnh tay” cho hệ thống nhận diện thương hiệu Lumia mang phong cách “Metro” với những ô vuông nhiều màu sắc, các thiết bị, phương tiện trình diễn hiện đại, tai nghe headset Purity HD Stereo, đội ngũ nhân viên tư vấn chuyên nghiệp…
“Trước mắt khách hàng có thể trải nghiệm Lumia thông qua hệ thống 21 cửa hàng và đối tác của hãng đóng tại những đô thị lớn như TP.HCM, Hà Nội, Đà Nẵng, Nha Trang, Vinh…”, đại diện Nokia tại Việt Nam tiết lộ, đồng thời lý giải do Windows Phone 7.5 là hệ điều hành mới nên Nokia muốn cung cấp những dịch vụ và hỗ trợ tốt nhất để người dùng có thể dễ dàng làm quen, khám phá sản phẩm.
Các cửa hàng "hút mắt" với những ô vuông nhiều màu sắc:
" alt="Shop '5 sao' bán Nokia Lumia có gì lạ?">Shop Mai Nguyên (47 Bà Huyện Thanh Quan, Quận 3, TP.HCM) Shop '5 sao' bán Nokia Lumia có gì lạ?
-
Ngắm iPad 3 từ màn siêu ảo thuật
-
Nhận định, soi kèo Everton vs MU, 19h30 ngày 22/2: Dễ tổn thương
-
Chúc Ôn Thư thở dài, đưa tay vuốt ve sau đầu của cô bé. Khi quay đầu nhìn ra, cô liền thấy một cậu bé mũm mĩm đang nấp ở cửa văn phòng nhìn vào trong.
Thấy Chúc Ôn Thư đã phát hiện, cậu bé xoay người muốn chạy đi.
"Trương Chí Hào, em vào đây."
Cô trầm giọng nói.
Trương Chí Hào không còn cách nào, đành phải chắp đôi tay nhỏ bé ra sau lưng rồi đi vào.
Chúc Ôn Thư chưa lên tiếng, cô chỉ dùng một ánh mắt đã làm cho cậu bé sợ tới mức tự động khai: "Cô ơi, em không dùng sức!"
"Cậu dùng sức!" Cô bé vừa lau nước mắt vừa nói: "Mái tóc mẹ tết cho mình bị cậu kéo hỏng rồi!"
"Mình, mình chỉ đùa một chút."
"Hu hu hu......"
"Chí Hào."
Chúc Ôn Thư vẫy tay, ý bảo cậu bé tới gần hơn: "Em làm đau bạn cùng lớp rồi, hơn nữa người khác không thích đùa thì không thể đùa, có biết không?"
Trương Chí Hào chắp tay sau lưng, đầu cúi xuống, nói: "Em biết rồi ạ."
"Bây giờ nên làm thế nào?"
Trương Chí Hào dẩu môi, xoay người nói: "Mình xin lỗi."
"Hu hu không, không sao đâu."
Chúc Ôn Thư: "Vậy bắt tay giảng hoà nào, về sau phải đoàn kết yêu thương nhau, biết chưa."
Thấy hai cánh tay ngắn cũn núng nính thịt cầm vào nhau, Chúc Ôn Thư cố gắng nở một nụ cười: "Mau về lớp đi, bên ngoài trời đang mưa, đừng đi ra ngoài kẻo bị ướt đấy."
Sau khi hai đứa trẻ đi, Chúc Ôn Thư buộc lại tóc rồi tiếp tục cặm cụi vẽ báo tường.
Hai phút sau.
"Cô ơi! Cô ơi! Lệnh Tư Uyên đánh nhau với Vương Tiểu Bằng rồi!"
"Rắc" một tiếng.
Chiếc bút chì màu đang bình thường trong tay bị cô bóp gãy.
Ai có thể nghĩ rằng chỉ vẻn vẹn 25 phút thôi mà đã có tới năm học sinh tới đây tố cáo.
Nếu không phải là cướp đồ này nọ thì lại là cãi nhau.
Cãi xong còn ẩu đả thêm hai trận.
Làm chủ nhiệm lớp này mười ngày, Chúc Ôn Thư cảm thấy tuổi thọ của mình đã giảm mất mười năm.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô còn phải làm chủ nhiệm thêm ba tháng nữa.
Dựa theo tỉ lệ chuyển đổi, có lẽ cô không thể sống qua ngày mai.
"Sao hai người lại đánh nhau?"
Chúc Ôn Thư quay đầu hỏi.
Cậu bé tới mật báo tin tức lắc đầu: "Em không biết, chơi một lúc hai bạn ấy đã đánh nhau! Lệnh Tư Uyên rất hung hăng!"
Giờ phút này cuối cùng Chúc Ôn Thư cũng đã hiểu ra tại sao vào hôm giáo viên chủ nhiệm cũ thu dọn đồ đạc nghỉ thai sản, cô ấy lại đưa cho cô cả hộp nước uống "phu nhân tĩnh tâm" rồi.
Cô kiềm chế cơn tức, đứng dậy đi về phía phòng học.
Xuyên qua hành lang tràn đầy náo nhiệt người đuổi theo người đùa giỡn, cô đi tới cầu thang nơi bầu không khí đang căng thẳng.
Còn chưa tới của phòng học, Chúc Ôn Thư đã nghe thấy tiếng ồn ào vang rung trời.
"Bọn trẻ làm gì thế không biết!"
Cô nói thầm một câu, bước chân trở nên nhanh hơn.
Khoảnh khắc đẩy cửa phòng học sau, cô chỉ thấy toàn đầu người đen xì đang lộn xộn đứng cùng một chỗ, tiếng kêu gào tiếng khóc suýt chút nữa làm lật cả mái nhà.
"Yên lặng!"
Chúc Ôn Thư hét to: "Tất cả yên lặng!"
Mấy đứa trẻ xung quanh nghe thấy thanh âm liền đồng loạt quay đầu lại, cả đám sợ tới mức chạy loạn ra.
Đợi khi người tản hết, Chúc Ôn Thư mới có thể nhìn thấy kẻ gây hoạ ở mãi bên trong.
Lệnh Tư Uyên vô cùng hung hăng trong truyền thuyết....Đang bị một đứa trẻ khác đè lên trên mặt đất, toàn thân không thể động đậy.
"Dừng tay!"
Chúc Ôn Thư đi tới nơi, cô nhìn kỹ hơn chút, vậy mà cả mặt Lệnh Tư Uyên toàn là máu.
"Vương Tiểu Bằng! Em dừng tay lại cho cô!"
Cậu bé vừa nghe thấy giọng nói quát lên thì sợ tới mức lăn xuống khỏi người Lệnh Tư Uyên.
-
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là mũi bị đập vào thôi, cầm máu rồi sẽ không sao."
Bác sĩ trong trường đã quen với kiểu cãi nhau ầm ĩ này từ lâu. Nên giờ mặt không biểu cảm ném cho Chúc Ôn Thư một chiếc khăn giấy khử trùng, ý bảo cô lau vết máu trên tay.
Nghe được những lời này, trái tim đập điên cuồng không ngừng của Chúc Ôn Thư mới dần dần ổn định trở lại một chút.
Còn may không có chuyện lớn xảy ra, Lệnh Tư Uyên chỉ chảy máu mũi, cậu bé đưa tay sờ nên mới làm cho mặt dính toàn máu.
Nhưng Chúc Ôn Thư cũng không có tâm trạng để lau bàn tay mình, cô cau mày nhìn chằm chằm cậu bé ở trước mặt, hỏi: "Sao em lại đánh bạn?"
Mũi của Lệnh Tư Uyên vẫn còn đang nhét băng gạc, trông bộ dạng rất buồn cười.
Thêm vào đó là vẻ mặt quật cường của cậu bé, thoạt nhìn càng giống nhân vật trong phim hoạt hình.
"Không nói à?"
Chúc Ôn Thư trầm giọng: "Làm sai cũng không việc gì, cái quan trọng chính là thái độ của bản thân."
"..."
"Em nói cho cô nghe lý do em đánh nhau đi?"
"..."
Thấy cậu bé sống chết không mở miệng, Chúc Ôn Thư đành phải nhẹ nhàng hơn.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Lệnh Tư Uyên, vuốt ve mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp của cậu bé, dịu dàng nói: "Nói cho cô nghe chút, được không? Chúng ta từng nói sẽ làm bạn tốt mà."
Giọng nói của Chúc Ôn Thư giống như bột đậu nhuyễn chảy ra từ trong bánh trôi, mềm mại ngọt ngào. Bác sĩ trong trường đứng ở một bên nghe được cũng cảm thấy tim mình như tan chảy hết ra.
Nhưng cậu bé bảy tuổi này vẫn thờ ơ không chút lay động, quay đầu sang bên không nói một lời.
"Em còn như này..."
Chúc Ôn Thư nói: "Cô chỉ có thể gọi phụ huynh em tới nói chuyện."
Mời phụ huynh tới không hổ là đòn sát thủ.
Đứa nhỏ quật cường vừa nghe xong lập tức luống cuống.
Đôi đồng tử đen nhánh của cậu đảo qua đảo lại giống như một quả nho đen xoay vòng.
"Em, em....Là Vương Tiểu Bằng chửi em trước!"
Chúc Ôn Thư nói: "Em ấy chửi gì?"
Lệnh Tư Uyên mở miệng định nói, nhưng không biết cậu bé nghĩ tới gì, đôi môi mím lại quay đầu đi, biến thành hồ lô bị cửa miệng, không nói gì nữa.
"Mặc kệ thế nào thì chúng ta cũng không được dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề."
" alt="Truyện Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi">Truyện Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi