Ngoại Hạng Anh

Nhận định, soi kèo Millwall vs Watford, 18h30 ngày 10/8: Cửa trên đáng tin

字号+ 作者:NEWS 来源:Thế giới 2025-02-23 06:02:35 我要评论(0)

Hư Vân - 10/08/2024 04:35 Nhận định bóng đá g gia do la hom naygia do la hom nay、、

ậnđịnhsoikèoMillwallvsWatfordhngàyCửatrênđágia do la hom nay   Hư Vân - 10/08/2024 04:35  Nhận định bóng đá giải khác

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Dong song ly biet anh 1

Dàn diễn viên trong phim Tân dòng sông ly biệt, bộ phim được yêu thích những năm 2000. Ảnh: S.N.

Nhĩ Kiệt luôn miệng kêu đau, vẫn gào lên nức nở, nhưng hai mắt ráo hoảnh chẳng có lấy một giọt nước. Dì Tuyết ngoảnh lại, cứ như lúc này mới nhìn thấy tôi, làm bộ ngạc nhiên hỏi:

“Đến lúc nào vậy? Mẹ chị vẫn khoẻ chứ?”

“Khỏe!” Tôi âm thầm nghiến chặt răng, trong lòng rất khó chịu. Dì Tuyết kéo Nhĩ Kiệt ngồi xuống ghế, vẫn rối rít xoa đầu cho nó, dẫu rằng chỗ nó bị đánh đâu phải ở trên đầu, nhưng có vẻ nó cũng chẳng buồn cải chính, cứ kệ cho mẹ nó xoa, vẫn tiếp tục sụt sịt, cặp mắt ráo hoảnh liếc láo liên khắp phòng.

“Cha có nhà không?” Tôi buột miệng hỏi thẳng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xong việc để quay về căn nhà nhỏ sơ sài của chúng tôi, ở đó không có đồ đạc xa xỉ, không lò sưởi, không sofa, nhưng tôi có thể tự do hít thở. Chắc chắn mẹ đang trông ngóng tôi về, kể từ mùa hè năm ngoái, sau cái lần tôi cãi vã với dì Tuyết vì không lấy được tiền, mỗi lần tôi sang đây, mẹ cứ lo ngay ngáy. Người mẹ tội nghiệp của tôi, coi như vì mẹ, tôi sẽ phải cố gắng nhẫn nhịn .

“Chấn Hoa! Y Bình đến này!” Dì Tuyết không buồn trả lời, ngoảnh vào nhà trong gọi một câu. Tuổi dì có lẽ xấp xỉ tuổi mẹ tôi, chắc cũng bốn sáu, bốn bảy rồi, nhưng trông dì vẫn trẻ trung lắm. Nếu dì và mẹ đứng cạnh nhau, kiểu gì người ta cũng nghĩ mẹ già hơn dì đến một hai chục tuổi, sự thực là con trai lớn của dì, Nhĩ Hào, còn lớn hơn tôi những năm tuổi!

Da dì trắng và mịn màng, tuy đã lớn tuổi mà không có lấy một nếp nhăn, cũng không hề khô ráp. Dì rất khéo trang điểm, mặt lúc nào cũng son phấn rực rỡ, trắng ra trắng, đỏ ra đỏ, nhưng không hề quá lố bịch. Dì lại có một đôi mắt ướt át, lúng liếng xuân tình, toát lên một vẻ quyến rũ lạ lùng, một vẻ quyến rũ mà nhiều người trẻ tuổi cũng không dễ gì có được.

Dáng dì cao ráo thanh thoát, nhưng vẫn cân đối uyển chuyển, vừa không phát phì như nhiều phụ nữ trung niên, cũng không gầy guộc héo hon như mẹ tôi. Tất nhiên, cả đời dì nhung lụa an nhàn, chứ không sống trong nước mắt như mẹ.

Cha từ nhà trong bước ra, ông mặc áo dài vải dạ, đầu đội mũ len, trong miệng ngậm một tẩu thuốc cổ lỗ. Ông chau mày, ánh mắt nghiêm khắc chiếu vào tôi cái nhìn lạnh lẽo. Tuy không thích ông, nhưng tôi vẫn không thể không đứng dậy, cung kính gọi ông một tiếng cha.

Ông khó chịu phẩy tay với tôi, dường như biết tỏng vẻ cung kính của tôi không phải thật lòng, nên muốn bảo tôi hãy miễn mấy thứ kiểu cách giả tạo này đi. Tôi rất không vui, bực bội và ấm ức ngồi lại xuống ghế. Cha càng nhíu chặt đôi mày, ngoảnh sang lớn tiếng quát Mộng Bình:

“Tắt ngay cái đài đi!”

Mộng Bình lưng ngúng nguẩy, môi trề ra, miễn cưỡng ra tắt máy hát, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn. Cha ngồi xuống bên dì Tuyết, nhìn sang Nhĩ Kiệt hỏi:

“Lại chuyện gì nữa vậy?” “Đánh nhau với Mộng Bình đấy!” Dì Tuyết nói, Nhĩ Kiệt thừa cơ tăng tiếng thút thít to gấp đôi.

Cha không nói gì, chỉ gườm gườm quét mắt về phía Mộng Bình. Mộng Bình dẩu môi, nem nép cụp mắt xuống, nhưng miệng vẫn cố lụng bụng:

“Mua được cái xe đạp mới là làm phách!”

Cha lại lừ Mộng Bình cái nữa, Mộng Bình rụt đầu vào trong cổ áo khoác, không còn dám ho he tiếng nào. Cha quay đầu lại nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc bén và trầm lạnh, cơ mặt kéo căng bất động, không một nét cười, giống như pháp quan đang thẩm vấn:

“Sao rồi? Mẹ chị đỡ hơn chút nào chưa?”

Ông vẫn còn nhớ đến mẹ tôi cơ đấy! Nghĩ là vậy, nhưng tôi vẫn buộc phải dịu giọng đáp: “Vẫn thế ạ, vẫn cứ nhức đầu luôn.”

“Có bệnh thì phải chữa dứt đi chứ.” Cha hờ hững nói.

Chữa dứt, nhưng tiền đâu ra? Chỉ vì tám trăm đồng sinh hoạt phí mỗi tháng mà tôi đã phải khúm núm hạ mình đến độ này để đến đây xin xỏ. Tôi làm thinh không đáp, cha rút tẩu khỏi miệng, gõ tàn vào đĩa gạt tàn trên mặt bàn. Dì Tuyết mau mắn đón lấy dọc tẩu, mở hộp thuốc lá, cẩn thận nhồi thuốc vào trong, bật lửa mồi thuốc, tự hít một hơi rồi mới đưa lại cho cha.

Cha nhận lấy, rít hai hơi thật sâu, mãn nguyện ngả người dựa vào lưng ghế sofa, hai mắt lim dim. Khoảnh khắc này, trông cha thật ôn hoà và hiền từ, cặp lông mày sát mắt giãn ra, vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị đến độ khắc nghiệt cũng biến mất trong ánh mắt. Tôi mừng thầm vì đã đến đúng lúc, không chừng tôi sẽ đạt được mục đích dự định, ngoài khoản sinh hoạt phí và tiền thuê nhà, còn có thể xin thêm một món nữa!

" alt="Dòng sông ly biệt: Nỗi đau của đứa con vợ lẽ" width="90" height="59"/>

Dòng sông ly biệt: Nỗi đau của đứa con vợ lẽ

Hai người đẹp được nhận xét có ngoại hình tương đồng với vẻ quyến rũ, phong thái tự tin và tài năng nổi bật. Đào Hiền được chị gái tư vấn về phong cách thời trang, xây dựng vẻ ngoài cũng như cách ứng xử phù hợp với vai trò á hậu. 

Trong khi Đào Hiền đạt vị trí cao tại đấu trường sắc đẹp, Đào Hà có phần kém may mắn khi 2 lần dừng chân ở vị trí top 5 các cuộc thi hoa hậu. Tuy nhiên, cô không tiếc nuối hay chạnh lòng vì thành công của em gái. Người đẹp hạnh phúc vì Đào Hiền đã khiến gia đình, bố mẹ tự hào. 

Đào Hà tư vấn, hỗ trợ em gái xây dựng phong cách cá nhân. 

“Quan trọng mỗi người làm được gì cho xã hội, truyền cảm hứng thế nào và trưởng thành ra sao. Hiện tôi muốn dành 100 % năng lượng cho công việc và chưa có kế hoạch thi sắc đẹp”, cô nói. 

Đào Hà hiện là giảng viên tại một học viện chuyên đào tạo kỹ năng. Người đẹp giảng dạy cho hàng trăm học viên các bài học về nghi thức, dáng đi đứng, giao tiếp thể hiện nét thanh lịch của người phụ nữ. 

Các đoạn clip ghi hình cô dạy thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Trên Tiktok, nhiều video đạt triệu view với những bình luận tích cực. Mọi người bày tỏ sự thích thú khi Đào Hà rẽ sang hướng đi mới trong sự nghiệp. Bên cạnh đó, cô đang là giám đốc điều hành cho một hãng mỹ phẩm. 

Bận rộn công việc, Đào Hà vẫn chủ động dành thời gian nghỉ ngơi. Cuối tuần, cô thường vẽ tranh, đi du lịch hay sum họp cùng gia đình.

Ở tuổi 26, người đẹp sở hữu sắc vóc nổi bật, số đo ba vòng lý tưởng. Cô khéo tôn đường cong cơ thể với những bộ váy cắt xẻ gợi cảm. Đào Hà cho biết mình chăm tập gym, yoga để giữ được các chỉ số cơ thể ở mức ổn định. Người đẹp không quá kiêng khem vì muốn ăn đủ chất. 

Đào Hà sinh năm 1997, đoạt danh hiệu Người đẹp biểnvà vào top 5 Hoa hậu Việt Nam2016, top 5 Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam2019. Sau các cuộc thi nhan sắc, cô tiếp tục hoạt động nghệ thuật với vai trò người mẫu. Thời gian gần đây, cô lấn sân làm MC, giảng dạy và nhận được sự ủng hộ của mọi người. 

Đào Hà ngày càng tự tin với vai trò MCLấn sân vai trò MC chỉ trong thời gian ngắn, Top 5 Hoa hậu Hoàn vũ 2019 Đào Hà nhận được phản hồi tích cực. Chân dài cho biết nỗ lực trau dồi chuyên môn để có thể tiến xa với nghề." alt="Đào Hà: Tôi không chạnh lòng vì Đào Hiền thành công hơn" width="90" height="59"/>

Đào Hà: Tôi không chạnh lòng vì Đào Hiền thành công hơn

Dong song ly biet anh 1

Lục Chấn Hoa là một vai diễn thành công của diễn viên gạo cội Khấu Chấn Hải. Ảnh: S.N.

Từ nhà trong, một chú chó nhỏ lon ton chạy vào phòng khách, ngoáy tít cái đuôi ngắn cũn bông xù. Nó tên là Bội Bội, thuộc giống chó sư tử lông trắng. Đi theo sau là cô chủ trẻ Như Bình. Như Bình là con gái thứ của dì Tuyết, hơn tôi bốn tuổi, một cô gái cả thẹn và nhu mì, rất mờ nhạt so với cô em gái Mộng Bình.

Chị không xinh xắn như Mộng Bình, lại càng không hoạt bát được như nó. Rất nhiều khi, chị còn tỏ ra quá yếu đuối và kém cỏi, chưa bao giờ chị dám trò chuyện cùng người lạ, nếu buộc phải nói, chị rất dễ buột ra những lời lẽ vô duyên. Chị chẳng biết làm đẹp là gì, dường như quần áo gì mặc trên người chị trông cũng lôi thôi rườm rà.

Chị còn rất kém trong khoản phối màu. Ví dụ như lúc này, chị mặc áo bông ngắn màu xanh lá hành với quần Tây màu cà tím, cổ quàng khăn hoa sặc sỡ, trông cứ như diễn viên tuồng bước ra sân khấu! Thế nhưng, cho dù Như Bình có nhút nhát bạc nhược ra sao, chị vẫn là người duy nhất trong cái nhà này mà tôi không ghét, bởi chị có một thứ mà cả nhà dì Tuyết không có: Lòng tốt.

Hơn nữa, chị là người duy nhất trong gia đình này không tỏ ra thù hằn và khinh khi tôi. Thấy tôi, chị mỉm cười, rồi nem nép nhìn sang cha cứ như sợ bị ông mắng. Chị khẽ nói:“Ồ, cả nhà đều ở đây cả!” Lại mỉm cười với tôi, chị nói: “Chị không biết em đến, chị đang ngủ trong phòng, trời lạnh quá... Ôi, Y Bình, em vẫn mặc váy được sao? Chị thì chịu thôi, rét lắm.” Chị ngồi xuống bên tôi, uể oải ngáp một cái, bàn tay chị vô tình đặt ngay trên vạt váy ướt rượt của tôi, chị hốt hoảng kêu lên:

“Váy của em ướt hết rồi kìa, vào trong lấy đồ của chị mà thay!”

“Không cần đâu! Em sắp về rồi!” Tôi nói.

Bội Bội ngoe nguẩy đuôi tiến lại, dụi đầu vào chân tôi. Tôi vuốt ve nó, nó liền gác hai chân trước lên đầu gối tôi, bộ lông rủ dài che khuất cả hai mắt. Qua kẽ hở của đám lông, đôi mắt đen nhánh của nó ngước nhìn tôi. Tôi rẽ vạt lông che mắt nó, nhìn vào đôi mắt tròn đen lay láy, ước gì tôi cũng có một chú chó nhỏ đáng yêu thế này!

“Bội Bội, lại đây!”

Dì Tuyết lên tiếng gọi, chú chó bèn tuột xuống khỏi đầu gối tôi, chạy lại bên dì. Dì Tuyết vuốt ve bộ lông của nó, vờ như vô tình lẩm bẩm:

“Xem này! Vừa mới tắm xong, dính vào đâu mà lại lấm lem hết cả rồi!”

Tôi liếc nhìn dì Tuyết, trong lòng tràn đầy khinh miệt. Người đàn bà này lúc nào cũng chỉ biết mỉa móc tôi bằng những lời lộ liễu không chút chiều sâu như thế. Sự thực là, những tổn thương mà dì gây ra cho tôi ít ỏi hơn nhiều so với sự nông cạn mà dì đã phơi bày. Dì chính là loại đàn bà thiển cận và nhỏ mọn nhất hạng. Tôi không nói năng gì.

Cha ngồi trong ghế sofa, nhàn nhã rít tẩu, khói thuốc mù mịt phả qua hai lỗ mũi lớn. Mũi ông cao và thẳng tắp, rất cân đối với khuôn mặt. Nghe nói hồi trẻ cha điển trai lắm, giờ thì khuôn mặt ông trông dài hơn, tóc và lông mày đều điểm bạc, nhưng chẳng hề giảm bớt vẻ uy nghi của ông. Da ông nâu sạm, năm xưa ở vùng Đông Bắc, người mang màu da như thế không nhiều, vì vậy, màu da đã trở thành đặc trưng của ông, mọi người thường gọi ông là “Báo Đen Lục Chấn Hoa”.

Hồi đó, ông là một nhân vật uy danh lừng lẫy, hô phong hoán vũ một thời, một thủ lĩnh quân phiệt tầm cỡ. Cái tên Báo Đen Lục Chấn Hoa từng khiến bao nhiêu kẻ nghe danh mà bạt vía. Báo Đen nay đã về già, uy phong và quyền thế năm xưa đã trở thành dĩ vãng, chỉ còn có thể ngồi trên sofa rít tẩu mà thôi.

Nhưng da ông vẫn màu nâu sạm, tuổi tác không thay đổi được màu da, cũng không thay đổi được tính cách hổ lửa của ông. Tôi thường nghĩ, nếu giờ đây cho ông trở lại chiến trường, không chừng ông vẫn kiêu dũng thiện chiến y như hồi trai tráng.

Ông ngồi trên ghế, đối diện với tôi và Như Bình. Tôi chợt nhận ra, ông đang âm thầm quan sát tôi, dường như muốn tìm kiếm thứ gì ở tôi. Tôi có phần thấp thỏm, bởi tôi đang tính toán xem phải mở miệng xin tiền thế nào. Đây là lý do duy nhất khiến tôi chịu đến đây.

" alt="Dòng sông ly biệt: Người cha lạnh lùng không có tình thương" width="90" height="59"/>

Dòng sông ly biệt: Người cha lạnh lùng không có tình thương