Động thái mới nằm trong kế hoạch áp trần tuyển du học sinh mà Australia công bố tháng trước. Theo đó, các đại học công lập được tuyển mới 145.000 người, trường nghề 95.000. So với năm 2023, số này giảm mạnh ở nhóm trường nghề - hơn 40.000, trong khi gần như giữ nguyên ở bậc đại học. Với các đại học tư, mức trần khoảng 30.000, giảm 28%.
Chỉ tiêu của từng trường sẽ phụ thuộc nhiều yếu tố, gồm chất lượng sinh viên quốc tế sau tốt nghiệp, tỷ lệ của nhóm này so với tổng số sinh viên... Bộ trưởng Giáo dục Jason Clare cho biết hạn mức này là "cách công bằng hơn" để quản lý hệ thống, cho phép hầu hết đại học vùng tuyển nhiều sinh viên quốc tế hơn vào năm tới.
"Không chỉ các đại học lớn ở vùng đô thị mới được hưởng lợi từ giáo dục quốc tế", ông cho biết.
Tuy nhiên, các chuyên gia đánh giá điều này không công bằng trong nhóm trường có số lượng sinh viên quốc tế chiếm trên 30%. Ví dụ, Đại học Liên bang Australia, Murdoch, Đại học Quốc gia Australia, New South Wales bị giảm 11-52%, trong khi Đại học Monash và Adelaide được tăng 20%. Một số người lo ngại các đại học ở vùng xa trung tâm có thể không tuyển đủ du học sinh, trong khi lại được giao nhiều chỉ tiêu hơn.
"Công thức này có nhiều sai sót, rất ngẫu nhiên và tùy tiện", George Williams, Phó hiệu trưởng của Đại học Tây Sydney, nhận xét. "Nó sẽ gây ra những hậu quả tai hại không mong muốn và thiệt hại lớn".
Khách đến thuê trang phục, mua hoa rồi chèo thuyền ra hồ sen chụp hình.
Ông Sáng cho biết, ban đầu, ông chỉ trồng cầm chừng để vừa học kinh nghiệm vừa tránh rủi ro. “Nguồn nước, đất, khí hậu ở Sài Gòn không như ở Đồng Tháp, nếu trồng đại trà ngay sẽ khó thành công. Một phần, tôi cũng không có vốn nên cứ lấy ít nuôi dài cho chắc ăn”, người đàn ông quê gốc Sài Gòn chia sẻ.
Một năm sau, hồ sen của ông Sáng được nhiều bạn trẻ, các đoàn làm phim, thợ ảnh biết đến. Ông Sáng mua thêm cá rô phi, cá lóc, cá trê… về thả xuống hồ sen để khách vừa chụp hình vừa câu cá thư giãn. Vợ ông cũng nuôi gà, học làm các món ăn phục vụ khách.
Công việc thuận lợi, ông Sáng mở rộng diện tích hồ sen, từ 1 ha lên hơn gần 3 ha. Ông cho biết, trước nhà ông có khu đất rộng đã có chủ nhưng họ bỏ không nhiều năm, cây cối, cỏ mọc um tùm. Không biết chủ đất là ai, ông lên phường xin phép cho khai hoang đất mở rộng diện tích trồng hoa. Ông cam kết chỉ mượn tạm đất, khi chủ đòi sẽ trả lại.
Ông Sáng chèo thuyền cho khách.
Ý tưởng của ông được UBND phường Trường Thạnh chấp nhận. Năm 2014, ông phát cây, đào ao, cày đất, cho nước từ sông vào, mua phân, hạt giống… trồng thêm sen, hoa hướng dương, túy điệp, sao nhái…
Ông Sáng cho biết, trồng hoa giữa Sài Gòn không dễ. Hồi tháng 1 vừa qua, Sài Gòn bước vào mùa nắng nóng, đất bị nhiễm phèn, nguồn nước mặn xâm lấn làm toàn bộ hoa sen trong ao của ông Sáng úng nước, héo úa.
Để có vườn hoa hướng dương đẹp, ông Sáng phải chăm sóc rất tỉ mỉ, nhưng nhiều khách đến đã không có ý thức bảo vệ.
“Từ khi gieo hạt đến khi sen ra bông phải mất 3,5 tháng, nhìn cây chết từ từ, tôi rầu lắm. Nhưng biết làm sao, làm công việc này thì phải chịu rủi ro”, ông Sáng tự động viên mình. Ông dọn sạch cây chết, rửa sạch ao, cày và phơi đất, rải phân, thay nước chờ đến mùa mưa mới trồng tiếp.
May mắn cũng mỉm cười với vợ chồng ông khi tình hình dịch bệnh vừa lắng xuống thì những cây hoa được trồng mới cũng bắt đầu trổ bông. Ông Sáng cho biết, mỗi ngày, vợ chồng ông đón từ 100-150 khách đến tham quan, chụp hình. Các ngày cuối tuần, ngày lễ lượng khách từ 400-600 người đến. Vé vào cổng là 40 ngàn đồng/khách. Vì vậy, trung bình mỗi năm trừ hết các khoản phí, vợ chồng ông thu về gần 300 triệu đồng.
Ông Sáng cho biết, nhiều khách ông vừa nhắc xong thì họ bẻ hoa, dù đang đứng trước mặt ông.
Khách đến chụp hình với hoa, ông Sáng rất vui vì mình có thu nhập, được trò chuyện, tiếp xúc với nhiều người. Tuy nhiên, nhiều người tự ý hái hoa, làm hư hoa, xả rác… làm ông thấy buồn và tiếc.
Người đàn ông quê gốc Sài Gòn kể, có lần, vợ chồng ông đón 900 khách đến thăm quan. Dù ông đã để biển cấm hái hoa, làm hư hoa, nhưng khi khách về, vườn hoa của ông rũ rượi, nhiều bông hoa bị bẻ, cuống hoa rơi khắp vườn. Khách về, ông phải dọn dẹp vườn, chăm sóc, nâng niu từng cây hoa.
"Tôi trồng hoa vừa làm kinh tế, vừa đam mê. Quá trình chăm cho cây hoa từ lúc gieo hạt đến lúc trổ bông rất cực và phải thật có tâm huyết. Không có khách thì buồn, mà khách đến, mình vừa quay lưng đi thì họ bẻ hoa, phá hoa nên tôi rầu lắm", ông Sáng trải lòng.
Ông lão Hà Nội 14 năm nhặt rác, tái chế thành vật hữu ích
Qua bàn tay của ông Lĩnh (74 tuổi, Nam Từ Liêm, Hà Nội), rác thải trở thành món đồ hữu ích.
6h sáng, chất tất cả số hàng lên chiếc xe số đã cũ, chị khoác chiếc áo đỏ của “Hội chữ thập đỏ huyện Mỹ Đức” và nổ máy lên đường.
Người phụ nữ này chở tất cả số thực phẩm trên đến Bệnh viện Đa khoa huyện Mỹ Đức giao cho những người bạn của chị. Hôm nay, các chị nấu cơm từ thiện để tặng những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn của bệnh viện.
Đó là một ngày trong số nhiều ngày, chị Lý tặng miễn phí thực phẩm cho bữa cơm của người nghèo.
Việc từ thiện của chị bắt đầu từ một lần chị được nhận suất cơm “0 đồng” vào năm 2016.
“Lần đó, con gái tôi (đang là sinh viên đại học) bị sốt virus. Cháu được chuyển về Bệnh viện Đa khoa huyện Mỹ Đức để điều trị. Thời gian ở đây, một ngày, tôi nhận được suất cơm từ thiện của bệnh viện.
Tôi hỏi ra mới biết, có một nhóm các chị em đã bỏ công, bỏ của để làm cơm tặng bệnh nhân. Ăn suất cơm đó, tôi rất cảm động”, chị Lý kể.
Khi con gái khỏi bệnh về nhà, chị Lý suy nghĩ rất nhiều về suất cơm từ thiện mình từng được ăn. Nhà có nghề làm đậu phụ để bán ở chợ, chị muốn đóng góp một phần đậu cho bữa ăn của các bệnh nhân.
Chị liên hệ với chị Khoát, người hàng xóm cũng là thành viên của Hội chữ thập đỏ huyện, nói về nguyện vọng của mình.
Chị Khoát đã kết nối với nhóm nấu cơm từ thiện ở Bệnh viện Đa khoa huyện Mỹ Đức. Từ đó, những người phụ nữ thôn Yến Vỹ, xã Hương Sơn bắt đầu hành trình tặng thực phẩm miễn phí cho các bệnh nhân.
“Mỗi tháng 1 lần, nhận được điện thoại của các chị nấu cơm từ thiện ở bệnh viện là chúng tôi lại bắt tay vào chuẩn bị. Các chị quanh xóm, người góp tiền, người góp của (thịt, trứng…).
Riêng gia đình tôi, tôi dặn ông xã hôm đó phải dậy sớm để làm nhiều đậu hơn ngày thường. Tôi dành khoảng 50- 55 bìa đậu để chuyển xuống bệnh viện”, chị kể thêm.
Mỗi lần như thế, chị đều tự chở đậu phụ từ xã Hương Sơn lên bệnh viện (khoảng 12km). Chị cố gắng tranh thủ chở đậu lên thật sớm để kịp cho các chị nấu hàng trăm suất ăn vì việc rán đậu rất mất thời gian.
Bất kể nắng mưa, chị vẫn đồng hành cùng chiếc xe cũ để mang thực phẩm đến bệnh viện.
“Xe máy nhà tôi cũ quá rồi nên rất hay bị chết máy giữa đường. Mỗi lần như vậy, tôi lại phải ra đường vẫy, nhờ người sửa giúp. Có hôm không nhờ được người sửa, tôi phải gọi chồng lên đón về”, chị kể.
Từ năm 2018, chị được tặng một chiếc áo của Hội chữ thập đỏ. Nhiều người qua đường thấy người phụ nữ mặc áo đỏ, biết chị đi làm việc thiện đều nhiệt tình giúp đỡ.
“Tôi nhớ nhất có lần xe bị chết máy giữa đường, nhờ một người thanh niên sửa giúp. Sau khi xe được sửa xong, tôi tất tả nổ máy đi cho kịp giờ giao đồ ăn. Tôi đi đến bệnh viện, dừng xe quay đầu lại thì bất ngờ khi vẫn thấy người thanh niên đó. Tôi rất ngạc nhiên, hỏi:
- Em đi theo chị sao?
- Vâng, em sợ chị lại hỏng xe, không ai sửa cho nên chạy xe theo. Giờ chị đến nơi an toàn rồi, em đi đây.
Quãng đường hơn 10km mà người thanh niên đó chạy theo khiến tôi cứ ấn tượng mãi. Trên đời còn có rất nhiều câu chuyện tử tế…”, chị kể lại.
Đều đặn như vậy, các chị đem thêm niềm vui đến cho người khó khăn.
Gia đình chị Lý không khá giả, ngoài làm đậu phụ đi bán, anh chị còn làm ruộng để nuôi 4 người con ăn học. Con gái đầu của chị, năm 17 tuổi, bất ngờ mắc chứng động kinh. Hai vợ chồng đi rất nhiều nơi, tốn kém nhiều tiền của để chữa cho con nhưng không hiệu quả. Hiện, con gái ngoài 30 tuổi đang sống cùng bố mẹ với số tiền trợ cấp cho người tàn tật là 500 nghìn đồng/tháng.
Từ năm 2016, gia đình chị thường xuyên làm đậu phụ để tặng cho nhóm nấu cơm từ thiện tại bệnh viện.
“Trước gia đình tôi nghèo lắm. 10 năm nay, đậu phụ bán được nhiều hơn nên gia đình mới bớt chút khó khăn. Từng trải qua cảnh nghèo đói nên tôi rất thương những người như vậy”, chị nói.
Không chỉ gia đình chị Lý, nhiều chị em trong đội góp thực phẩm từ thiện đều có hoàn cảnh khó khăn: Có chị con trai mất, phải cùng con dâu nuôi 3 cháu nhỏ; có chị nhà còn vướng cảnh nợ nần…
Từ năm 2016 đến nay, ngoài cung cấp thực phẩm cho bữa cơm từ thiện, chị Lý cũng vận động quyên góp, hỗ trợ người nghèo trong xã.
Vào dịp tết Nguyên đán, chị cùng các chị em kêu gọi được 35 suất quà trị giá hơn 10 triệu đồng tặng gia đình khó khăn. Chị cũng thường xuyên vận động mua gạo, đường, sữa để thăm hỏi, động viên những người đau ốm.
Gần đây nhất, chị ủng hộ gia đình chị Sen (một hoàn cảnh khó khăn ở xã -nv) 30 kg gạo, vận động mọi người ủng hộ đường, sữa cho con chị Sen.
Năm 2016, khi tỉnh Hà Tĩnh bị vỡ đập, lũ quét, chị Lý cũng đã hai lần vận động mọi người ủng hộ 100 suất quà gồm 500 kg gạo, mỳ chính, màn, quần áo trị giá 20 triệu đồng. Trong chuyến đi này, bản thân chị Lý ủng hộ 100 kg gạo và tiền xe đi lại.
“Ông xã tôi rất ủng hộ công việc của vợ, có lúc anh hỏi: “Lý ơi, nhà mình nghèo thế, Lý đi vận động, mọi người có tin không?”. Chị cười bảo: “Không sao anh à, miễn là giúp được mọi người”, chị nói.
Chuyện tình 20 năm hạnh phúc của cặp đôi kém may mắn
21 tuổi, họ đều gặp một tai nạn giao thông và không còn nguyên vẹn đôi chân. Nhưng điều không may mắn đó lại tạo nên sự đồng cảm, giúp họ đến gần nhau hơn.