Nhận định, soi kèo AC Milan vs Como, 0h00 ngày 16/3: Thất vọng nối tiếp thất vọng
发布时间:2025-03-17 06:16:38 作者:玩站小弟
我要评论

Phạm Xuân Hải - 15/03/2025 05:25 Ý
bong da lưubong da lưu、、。
ậnđịnhsoikèoACMilanvsComohngàyThấtvọngnốitiếpthấtvọbong da lưu Phạm Xuân Hải - 15/03/2025 05:25 Ý
相关文章
Nhận định, soi kèo Fagiano Okayama vs Kawasaki Frontale, 12h00 ngày 16/3: Bắt nạt chủ nhà
Hồng Quân - 15/03/2025 20:47 Nhật Bản2025-03-17Truyện Phong Cuồng Đích Tác Gia
Siêu máy tính dự đoán Ipswich vs Nottingham, 22h00 ngày 15/3
Pha lê - 15/03/2025 08:15 Máy tính dự đoán2025-03-17
Tạm dịch: "Chúng ta phụng thánh đức, người có đức hạnh đảm nhận chứcvụ, chăm lo đại sự, thiên hạ hòa hợp, vạn dân an nhân vui sống, chuyệnnày là đương nhiên, làm việc đúng với lễ nghi, nửa đường còn lại tất sẽung dung tự tại. Cố Khổng Tử viết: "Nếu như có bậc vương giả cai trị, ắt một thế hệ sau mới có nhân nghĩa", chính là như thế. Vua Nghiêu tại vịbảy mươi năm, mới nhường ngôi cho Thuấn lập nên triều Ngu. Vua Nghiêubăng hà, thiên hạ bất quy Đan thái tử của vua Nghiêu (thái tử Đan Chu),mà thuận theo Thuấn. Thuấn biết không thể làm vua mãi mãi, về sau đãtrao ngôi vị Thiên tử cho Vũ, theo như cách vua Nghiêu đã làm, kế tục sự nghiệp, việc này không phải là vô nghĩa mà là vì thái bình của thiênhạ. Khổng Tử viết "Thiều* vô cùng tươi đẹp, cũng vô cùng lương thiện",âu cũng là như vậy. Về phần Ân Trụ, nghịch thiên bạo vật, giết ngườihiền đức, tàn ác với dân chúng...
*Thiều: tên một khúc nhạc của vua Thuấn.
Đoạn này rất khó chuyển ngữ, nên tớ chỉ tạm dịch theo ý hiểu, không thể chính xác hết được nhé.
Hai bên mọi người lắng nghe nét mặt lộ vẻ thán phục, gọi là thần đồng quả là không sai. Ông già ngồi ở trên cao cũng phải mỉm cười gật gậtđầu.
Cậu bé đọc hết sách, vừa định như bình thường sẽ nhào vào lòng mẫuthân, lại lập tức nhớ lại mẫu thân trước đó đã nhiều lần dặn dò, vì thếlàm một bộ dáng như người lớn chắp tay hành lễ, sau đó sống lưng thẳngtắp, dùng sách che mặt, từng bước từng bước nhỏ bước lui về chỗ củamình.
Bé thấy không ai chú ý, lập tức hướng mẫu thân làm mặt quỷ, mẫu thânngồi cạnh ông già phía trên cười nhẹ, gật đầu hàm ý bảo bé ngồi xuống.
............................................
Một ngày mùa hè, trời trong nắng ấm, tiếng ve kêu từng đợt.
Một bé trai năm tuổi nấp sau tấm màn che ở thư phòng, đôi mắt đen tolinh hoạt nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng bướcchân vội vàng, giọng nói của một người phụ nữ ôn nhu gọi: "Lăng nhi"
Cậu bé kinh hoảng cúi xuống, lập tức nghĩ là phải lên tiếng ngăn cản, nhưng đã chậm một bước. Chỉ nghe thấy đồng thời tiếng thét chói tai,thùng nước vốn đặt ở trên cửa theo động tác đẩy cửa của người bước vào,toàn bộ thùng nước hòa lẫn mực đen đổ vào người phụ nữ mới bước vào.Người phụ nữ từ đầu đến chân biến thành một con quạ đen ướt nước. Đámthị nữ bên cạnh sợ tới mức lập tức quỳ xuống hết thảy.
Vu An người hầu cận bên cạnh cậu bé đã sợ tới mức xụi lơ trên mặtđất, trong lòng vạn phần hối hận. Hắn vừa mới được lên làm nô tài hầucận, vừa mới học được cách nịnh nọt, vừa mới tham ô được một chút tiền,vừa mới sờ soạng được tay mấy thị nữ tỷ tỷ, chẳng lẽ ông trời đố kỵ anhtài, không để cho hắn có cơ hội làm thiên hạ đệ nhất gian trá nô tài, sẽ lấy mạng của hắn.
Cậu bé căng thẳng túm lấy tấm mành, mẫu thân thích nhất là vẻ mỹ lệ, lần này khẳng định xong rồi!
Người phụ nữ đứng ở cửa phòng im lặng một hồi, lúc đầu thấy khó tinvà kinh sợ, về sau chậm rãi hóa thành vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lăng nhi, rađây!"
Cậu bé phía sau tấm mành ló đầu ra, rất nhanh dao động một chút, lạirụt trở về, "A tỷ* cắt nát bức tranh của con, con chỉ muốn trêu đùa A tỷ thôi. Con sẽ học thuộc lòng, sẽ tập viết chữ, sẽ nghe lời tiên sinh, sẽ không bắt nạt A tỷ nữa, sẽ..."
*Bình thường có thể gọi tỷ hoặc tỷ tỷ, nhưng thêm a vào sẽ thể hiện thân mật hơn.
Người phụ nữ đi đến trước người cậu bé, nắm chặt cổ áo cậu bé kéo béra khỏi bức mành, ra sức ôm chặt bé, lại xoa nhẹ lên mặt cậu bé mấy cái.
Cậu bé càng lúc càng sợ hãi, rốt cục dừng nói lải nhải, cúi đầu, "Con sai rồi ạ."
Cô nhìn thấy bộ dáng của bé, bỗng nhiên cười ha hả, phân phó mấy thịnữ phía sau, "Các ngươi còn quỳ làm gì? Còn không đi chuẩn bị đồ dùngtắm rửa? Phải dùng bồn tắm lớn nhất."
Cậu bé vốn ăn mặc đẹp đẽ, lúc này cũng đã mực nước đầy người. Bé hámiệng, nhìn mẫu thân, vẻ mặt giận mà không dám nói gì, mẫu thân nhấtđịnh là cố ý làm thế.
Từ khi ba tuổi trượt chân rơi xuống nước một lần, bé ghét nhất là tắm rửa trong bồn tắm. Mẹ bé nhìn thấy bộ dáng của bé, cười rồi hôn lên mábé, "Là tắm rửa, hay là lĩnh phạt, tự mình chọn đi."
Cậu bé vừa định nói "Lĩnh phạt", nhưng nhìn thấy ánh mắt mẹ bé đanghướng tới Vu An, lập tức cúi đầu xuống. Quả nhiên là phụ nữ và tiểu nhân thật khó đối phó, người ta gặp một đã rất thê thảm, mà mình thì gặpphải cả hai, cam chịu số phận đi.
.................................................. .......
Giữa vô số những tấm mành, bé từng trốn ở chỗ này khiến cho mẫu thântìm không thấy, ở sau mành nhìn lén mẫu thân lo lắng, cũng từng trốn ởchỗ này, đột nhiên nhảy ra hù dọa mẫu thân và A tỷ, khi không muốn nghetiên sinh giảng bài cũng trốn tới chỗ này...
Chỉ là hôm nay, bé nghe mà không thể hiểu được người ở trước mành nói gì, bé chỉ cảm thấy sợ hãi, một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ trảiqua. Mẫu thân đang quỳ ở dưới đất cầu xin, trán mẫu thân đã dập xuốngtới chảy máu, nhưng vì sao mà ánh mắt phụ thân cứ tiếp tục lạnh như băng nhìn mẫu thân. Không phải tất cả mọi người đều nói phụ thân sủng ái mẫu thân nhất sao?
"Vì Lăng nhi, nàng phải chết!" Phụ thân chỉ nói một câu đơn giản, bé lại không thể nào hiểu được.
Tại sao lại vì mình? Mình mới không cần mẫu thân đau lòng. Cậu béđang muốn từ sau mành chui ra, nhưng Vu An phía sau dùng sức giữ chặttay và bịt miệng bé. Vu An đầu đầy mồ hôi lạnh, trong ánh mắt đều là cầu xin. Cậu bé quyết định dằn lòng xuống, động đậy một chút cũng khôngđược.
Hai cung nữ kéo mẫu thân ra ngoài, mẫu thân trước giờ vốn chỉ nức nởcầu xin, giờ biến thành tiếng kêu thê lương: "Làm ơn cho thần thiếp gặpLăng nhi lần cuối, Lăng nhi, Lăng nhi, Lăng nhi... "
Máu tươi từ trán mẫu thân tuôn rơi trên mặt đất.
Từng giọt, từng giọt, từng giọt...
Thẫm đẫm giữa sàn nhà, cảnh tượng đó trong lòng hắn cả đời cũng không quên được.
Mùi máu tanh kia vĩnh viễn tồn tại trong đại điện, cũng vĩnh viễn tồn tại trước mũi hắn.
Tiếng mẫu thân khi thì cầu xin bi thống, khi thì tuyệt vọng thêlương, ở trong đại điện tăm tối đó, cùng với mùi máu tươi, quanh quẩnkhông dứt.
Hàng đêm, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm.
Hàng năm, hàng tháng, hàng ngày, hàng đêm...
Chưa bao giờ chấm dứt...
Lăng nhi, Lăng nhi, Lăng nhi...
Máu tươi kia rơi càng lúc càng nhanh, càng rơi càng nhiều, đã muốn bao phủ đến lồng ngực của hắn.
Mẫu thân, không phải lỗi của con! Không phải lỗi của con..."
Là của hắn sai, là hắn hại chết mẫu thân, là hắn sai. . .
"Lăng ca ca, Lăng ca ca. . ." Vân Ca nhẹ lay Triệu Lăng.
Cả người Triệu Lăng trong tấm thảm co lại, một đầu đầy mồ hôi lạnh, lại cắn chặt môi, một tiếng cũng không chịu phát ra.
.................................................. ..
Triệu Lăng trong ác mộng tỉnh lại trong nháy mắt, lập tức đẩy Vân Cara: "Nô tài to gan, ai cho phép ngươi..." Lúc nhìn rõ là Vân Ca, thấy rõ ràng mình đang ngủ ở sa mạc rộng lớn nhất trong thiên hạ, chứ khôngphải ở trong bóng tối bao trùm trong cung điện, hắn lập tức thu lại lờinói, ánh mắt dần dần từ lạnh lùng nghiêm nghị chuyển thành mơ màng.
Vân Ca bị Triệu Lăng đẩy ngã đập mông xuống đất, nàng đứng dậy xoa mông, nhỏ giọng hỏi: "Huynh gặp ác mộng sao?"
Triệu Lăng bình tĩnh nhìn vào bóng đêm, tựa hồ không hề nghe thấy câu hỏi của Vân Ca. Vân Ca tới bên đống lửa, lục lọi chiếc túi đem theo bên mình một hồi, tìm ra mấy miếng táo chua thả vào trong nước, đợi chonước nấu sôi, đoạn đưa cho Triệu Lăng.
Triệu Lăng nhìn chằm chằm vào cái bát mà Vân Ca đưa, không có ý địnhnhận lấy. Vân Ca nhẹ giọng nói: "Màu sắc tuy rằng khó coi, nhưng hiệuquả tốt lắm, quả táo chua có tác dụng làm ổn định tinh thần."
Triệu Lăng vẫn không động đậy, ánh mắt Vân Ca lại đảo qua một vòng,"Khi tôi không chịu uống thuốc, mẹ tôi đều hát cho tôi nghe dụ tôi uốngthuốc, tôi cũng hát cho huynh nghe, được không?" Nàng nói xong khẽ hátlên, Triệu Lăng nhìn thoáng qua mọi người đều đang ngủ say, đành cầm bát lên uống.
Vân Ca cười tủm tỉm nhìn hắn, Triệu Lăng uống xong, lập tức lại nằmxuống. Vân Ca ôm lấy thảm nhìn hắn một cái, dịch sang chỗ hắn một chút.Nàng dịch sang một tấc, Triệu Lăng trầm mặc lui về phía sau một tấc, Vân Ca lại dịch sang một tấc, Triệu Lăng lại lui về phía sau một tấc, VânCa lại dịch sang một tấc, Triệu Lăng lại lui về phía sau một tấc. . .
Triệu Lăng rốt cục không thể nhịn được nữa, hạ thấp giọng, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi không ngủ được, đúng lúc huynh cũng không ngủ được, chúng tacùng nói chuyện, có được không? Huynh kể chuyện trước đây của huynh chotôi nghe được không?"
"Không."
"Vậy tôi kể chuyện trước đây của tôi cho huynh nghe." Vân Ca khôngchờ hắn đồng ý, đã bắt đầu tự quyết định. "Có một năm, cha tôi dẫn tôitới Tuyết Sơn. . ."
Triệu Lăng vốn định giả bộ ngủ, để cho Vân Ca ngừng lải nhải, nhưngVân Ca lại tự nói một mình rất là vui vẻ, nói xong chuyện nàng tới Tuyết Sơn, lại bắt đầu kể về Nhị ca, Tam ca cuả nàng, tiếng Triệu Lăng lạnhlùng cất lên: "Ta muốn đi ngủ."
"Vậy huynh ngủ đi! Mẹ thường kể chuyện xưa cho tôi, tôi nghe sẽngủ... khi tôi năm tuổi, tôi và Nhị ca tới Đại Tần(La Mã). Đại Tần córất nhiều người tóc vàng mắt xanh, rất đẹp. Nhưng mà tôi không thích bọn họ, bọn họ bỏ đói sư tử rất nhiều ngày, sau đó thả sư tử ra chiến đấuvới con người, rất nhiều người ngồi ở trên xem, tôi rất ghét xem thứ đó, nhưng Tam ca lại rất thích xem. Bọn họ tặng cho phụ thân hai tiểu sưtử, sau đó Tam ca nuôi dưỡng... Huynh khẳng định không tin, nhưng tôithề thực sự có một quốc gia như vậy."
Vân Ca còn muốn nói thêm, Triệu Lăng đã cướp lời: "Thiên hạ to lớn,không thiếu những điều lạ, vì sao lại không tin? Khi Tiên đế tại vị, đãcó sứ giả một phân nhánh của Ba Tư tới bái kiến, trong Ðại Uyển liệttruyện của Sử ký đều có ghi lại. Nếu nhìn về hướng tây của Tây Vực, đấtnước phồn hoa có thể sánh bằng Hán triều chỉ có thể là đế quốc Ba Tư,đất nước Ba Tư ở phía Tây kia khác rất nhiều so với các quốc gia khác.Nghe nói thương nhân Ba Tư vì muốn độc chiếm con đường tơ lụa, nhằm ởgiữa thu lợi, mới không chịu đem địa hình phía tây Tây Vực nói chothương nhân người Hồ và thương nhân người Hán."
Khi Vân Ca kể cho người khác những chuyện mà nàng đã trải qua, rấtnhiều người đều cười nhạo nàng nói hươu nói vượn, lần đầu tiên gặp đượcngười tin tưởng vào câu chuyện của nàng, có chút trở nên hưng phấn,"Huynh tin tưởng câu chuyện của tôi sao? Đúng như huynh dự đoán, Đại Tần ở gần phía tây Ba Tư, huynh đã tới Ba Tư sao? Du ngoạn Ba Tư cũng vuilắm."
Triệu Lăng không để ý đến câu hỏi của Vân Ca, Vân Ca đợi một lúc,thấy hắn không trả lời, cười cười, lại tự bắt đầu kể tiếp những chuyệntrước đây của mình, nhưng Triệu Lăng lần này không lên tiếng ngăn cảnnữa, chỉ nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay thức.
Triệu Lăng từ nhỏ đến lớn, trở ngại của hắn chính là thân phận địavị, chưa từng có người nào có can đảm dám làm trái ý hắn, nói chuyệncùng hắn hoặc là cẩn thận chặt chẽ, hoặc cung kính e ngại, hoặc nịnh nọt thuận theo. Hắn lần đầu tiên gặp phải Vân Ca, người có da mặt dầy nhưvậy, hết lần này đến lần khác bày ra bộ dáng mặt dầy hết sức tự nhiên,một chút ánh mắt của người khác cũng không thèm để ý. Lúc đầu hắn vốn là bất đắc dĩ chịu đựng nghe Vân Ca làm ồn, nhưng dần dần, hắn bất tri bất giác thực sự nghe Vân Ca kể chuyện xưa.
Từ thảo nguyên phía bắc tới sa mạc rộng lớn, từ Châu Mục Lãng MãPhong(Everest) đến cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ (Pamir), từ sóng to gió lớntrên biển rộng đến an hòa yên tĩnh nơi hang tuyết, từ kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của Hung Nô Tây Vực tới công nghệ tinh xảo thời Tần...
Trong chuyện kể của Vân Ca, có một thế giới mà hắn chưa bao giờ đượctiếp xúc, hắn đã từng đọc tới trong sách, nhưng cũng cũng không thể nàothấy được, cũng không thể nào chạm tới thế giới đó. Đối với hắn mà nói,đó gần như là một thế giới trong truyền thuyết.
Cuối cùng hắn vẫn đang chờ nàng kể tiếp chuyện xưa, Vân Ca đang kểtới: "... đó là vũ điệu của rắn, đại Hồ tử bá bá đội khăn trùm đầu thổimột khúc nhạc, nó sẽ... nhảy múa... " tiếng nói ngắt quãng trong giấcngủ.
Vân Ca ngủ rất không có nề nếp, quấn thảm lật tới lật lui. Mắt thấynàng càng lúc càng gần tới đống lửa, tóc của Vân Ca đã gần như có mùikhét, nàng lại vẫn ngủ say như cũ chẳng biết gì, Triệu Lăng chỉ có thểcực kỳ bất đắc dĩ đứng dậy kéo nàng trở lại, sau đó nàng lại lăn tớihướng Triệu Lăng, càng lăn càng gần, Triệu Lăng nhẹ nhàng đẩy nàng ra,nàng lại lật mình lăn lại...
Túm trở lại, rồi đẩy dời đi, lại túm trở về, lại đẩy dời đi.
Ngày hôm sau khi Triệu Phá Nô tỉnh lại, nhìn thấy một cảnh chính là:Vân Ca ôm cánh tay Triệu Lăng, đang ngủ say, dường như trên khóe môi còn mang theo ý cười, không biết đang gặp mộng đẹp thế nào. Mà tư thế củaTriệu Lăng cũng thật là kỳ lạ, túm lấy một góc nhỏ ống tay áo của VânCa, giống như sợ nàng chạy trốn, lại giống như sợ nàng tới gần. Rõ ràngngủ thật sự sâu, mà trên mặt vẫn có vẻ mỏi mệt bất đắc dĩ.
'/>
最新评论