当前位置:首页 > Giải trí > Nhận định, soi kèo Gresik United vs Persibo, 15h00 ngày 28/1: Khách thất thế 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Burnley vs Leeds United, 3h00 ngày 28/1: Khó thắng
Những người sinh sau năm 1996, hay còn gọi là Gen Z, chiếm 34% tổng số chủ sở hữu iPhone tại Mỹ, so với 10% dùng Samsung. Với đối tượng già hơn, có sự phân chia tương đối đồng đều giữa người dùng iPhone và Android. Sự chênh lệch này không chỉ gói gọn ở iPhone mà còn AirPods, Apple Watch và Mac.
Theo phân tích của Canalys, với mỗi 100 iPhone bán được trên toàn cầu, Apple cũng bán được 26 iPad, 17 Apple Watch, 35 AirPods. Với Samsung, mỗi 100 smartphone bán ra kéo theo chưa tới 11 máy tính bảng, 6 smartwatch, 6 tai nghe không dây. Điều này bất chấp thực tế giá iPhone thường gấp 3 lần giá thiết bị Android.
Các nhà nghiên cứu chuyên về thị hiếu của Gen Z cho biết, đây là nhóm đối tượng online nhiều nhất, dành tối đa 6 tiếng/ngày trên smartphone. Do đó, hệ sinh thái của Apple đang định hình việc ra quyết định xã hội, đặc biệt nhấn mạnh đến tầm quan trọng của iMessage như một “tín hiệu xã hội”.
Tại châu Âu, nơi iMessage kém phổ biến hơn và Android chiếm thị phần lớn hơn, cũng có thể nhận thấy xu hướng tương tự. Nghiên cứu của Canalys chỉ ra 83% người dùng Apple tại Tây Âu dưới 25 tuổi có ý định tiếp tục sử dụng iPhone. Khi Gen Z lớn hơn, xu hướng vẫn tiếp diễn và củng cố thị phần của Apple, khiến cho các đối thủ khó nắm bắt khách hàng mới.
Matt Stratford, chuyên viên tiếp thị 26 tuổi, người đang dùng iPhone, Apple Watch và MacBook Air, thừa nhận anh không muốn mua điện thoại Android vì sẽ đánh mất sự kết nối xuyên suốt giữa các thiết bị. Anh cũng không muốn bị xem là “gã Android” trong vòng bạn bè của mình, dù biết rằng smartphone Android sở hữu nhiều tính năng tốt.
Bản thân Apple cũng hiểu được độc quyền iMessage là một điểm ăn khách. Nó sẽ giữ chân khách hàng ở lại với các thiết bị của mình. Tại một sự kiện năm ngoái, khi người dùng iPhone phàn nàn với CEO Tim Cook rằng trao đổi tin nhắn với mẹ rất khó vì vấn đề kết nối giữa iOS và Android, ông đã cười và nói: “Vậy mua iPhone cho mẹ của bạn đi”.
(Theo FT, MacRumors)
Thí sinh đặc biệt lập 2 kỷ lục: Dự thi đại học ở tuổi 64 và đã thi tới 13 lần
64 tuổi, 13 lần dự thi ĐH
Ông Minh quê ở thôn Hạ Lang, xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên - Huế, đến tuổi đi học được cha mẹ chuyển ra Đông Hà sinh sống. Học hết lớp 9, thời đó Đông Hà chưa có trường cấp 3, ông hoặc phải vào thị xã Quảng Trị học, hoặc thi vào trường Quốc học Huế. Do ở Huế có người thân, sức học cũng khá nên cậu thiếu niên đã thi đậu ngôi trường danh tiếng bậc nhất miền Trung này.
Ông Minh hồi ức, học xong phổ thông, ông liên tục dự thi đại học sáu năm vẫn chưa đậu. Sáu năm, nhưng thi tới bảy lần vì năm 1972 do chiến tranh, được thi đến hai lần. Sau đó ông đã học ngành trung cấp sư phạm tiểu học ở Huế hai năm.
Từ năm 1976 đến 1982, ông làm giáo viên ở trường tiểu học Nam Đông (Huế), sau đó được thuyên chuyển về trường tiểu học Quảng Phú (Huế) dạy thêm sáu năm nữa. Công tác trong ngành giáo dục được 13 năm, ông bị đau dạ dày nặng nên được nghỉ chế độ, mất sức 61%. Cả gia đình quyết định chuyển ra lại sinh sống tại TP. Đông Hà cho đến nay. “Ngày ngày tôi buồn bã vì không còn được đứng lớp, truyền đạt kiến thức cho học trò”, ông buồn bã
Sau khi nghỉ hưu, gia đình gặp không ít khó khăn về kinh tế. Ông bươn chải qua rất nhiều nghề, từ bán thuốc lá, bán kem dạo, thợ hồ, bán vé số… Thời điểm Đông Hà phát triển mạnh, nhu cầu xây dựng nhà cửa nhiều, ông đứng ra nhận thầu một số hạng mục xây dựng nhỏ.
Ban đầu do chưa quen việc, ông thua lỗ, phải đem đồ đạc trong nhà bán để trả tiền công cho thợ. Năm 2004, ông chuyển qua làm bảo vệ của Trạm Truyền hình khu vực Huế đóng tại Quảng Trị. Năm 2009, ông chuyển về làm bảo vệ tại Đài Truyền thanh TP. Đông Hà. Công việc này cũng khá nhàn nhã, nỗi ham học lại trỗi dậy, ông tìm sách vở về tự nghiền ngẫm.
Năm 2008, ông Minh dự thi khối V (Toán, Lý, Vẽ hình họa) vào ngành Kiến trúc ĐH Khoa học Huế. Không đậu. Một năm sau ông tiếp tục thi vào trường đó với ngành Toán khối A. Năm 2010, ông có đăng ký dự thi nhưng vì đau răng nên không thi được. Trong hai năm 2011 – 2012, ông lại dự thi vào ngành Vật lý khối A vẫn trường nêu trên. Kết quả vẫn không thay đổi.
Bốn năm trời đeo đuổi thi khối A không đậu, năm 2013 ông thay đổi “chiến thuật”, chuyển qua thi khối D3 (Toán, Văn, Tiếng Pháp) vào ngành sư phạm tiếng Pháp ĐH Ngoại ngữ Huế. Lại trượt. Năm nay ông dự thi lại ngành yêu thích của mình là ngành Lý ĐH Khoa học Huế.
Những năm trước, tuy thi không đậu nhưng tổng điểm của ông đều được từ 7 - 10 điểm, trong đó môn Vật lý là “sở trường”. Như vậy từ thời còn trai trẻ đến lúc tuổi đã xế chiều, ông dự thi ĐH tổng cộng đã 13 lần. Ông quả quyết: “Sang năm, dù 65 tuổi, tôi vẫn tiếp tục thi”.
Nghịch lý có thi đậu cũng không học!
“Càng ngày chương trình cải cách càng nhiều nên việc học của tôi gặp khó khăn. Tuy nhiên dù trí óc không còn nhanh nhạy được như xưa, nhưng tôi thấy việc học vẫn rất hấp dẫn. Ví dụ môn Lý trước đây cũng dạng bài như vậy, nhưng hiện nay đã có các công thức làm toán khỏe hơn nhiều. Rồi bây giờ có máy tính cầm tay, trước đâu có. Tôi đến năm nay mới biết sử dụng máy tính. Nhớ lại những năm trước tôi đi thi mà không có máy tính, cái gì cũng tính trên giấy nên thiệt thòi, giám thị cũng như các thí sinh khác cười thầm là phải”, ông nói.
Những lần đi thi ĐH của ông có rất nhiều kỷ niệm. Trước hết là việc làm hồ sơ, khi ông đến nhờ công an phường xác nhận vào đơn, họ thường không đóng dấu ngay, vì không biết độ tuổi của ông có còn được dự thi ĐH nữa hay không. Ông phải về nhà tìm hiểu, đưa quy chế cho họ xem. Xong thủ tục ở phường, ông lại đưa hồ sơ đi nộp. Những nơi nhận tưởng ông nộp hồ sơ cho con và ghi nhầm năm sinh, nên cứ trả lại, phải giải thích dài dòng, gặp rất nhiều rắc rối.
Chưa dừng lại ở đó, muốn dự thi ĐH thì cần bằng cấp 3, nhưng ông Minh không còn, hơn nữa thời đó bằng của ông lại do chế độ cũ cấp. Cũng may ông có bằng trung cấp, nên theo quy chế, vẫn được dự thi bình thường.
Hết rào cản thủ tục, lại vấp đến rào cản tâm lý, sự dị nghị của mọi người. “Trước đây tôi dạy tụi nhỏ trong xóm đánh vần mấy chữ “a, ê” nên bây giờ tụi nó nhiệt tình chỉ bảo “trả ơn”, nhưng nếu cha mẹ chúng bắt gặp thì tôi ngại vô cùng. Rồi vợ con tôi đều không muốn tôi đi thi. Ở nhà, vợ tôi cứ cho là tôi nhảm nhí hay… bị điên bởi sự học, con tôi thì xấu hổ vì cha nó đến tuổi làm ông, ngoài lục tuần rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định thi ĐH. Thậm chí có lúc nóng nảy, họ hết đòi từ chồng, từ cha, rồi lại ra điều kiện: “Nếu ba không đi thi thì tụi con mỗi đứa cho ba 1 triệu mà tiêu””, ông phân trần.
Ông tâm sự tiếp: “Tôi thì nghĩ khác, chỉ vì mình thích học quá nên đi thi thôi, đó là niềm vui, là sự sống. Tôi vẫn đi thi đến khi nào kiệt sức mới thôi. Rồi đến bạn bè rất nhiều đứa cũng khuyên tôi đừng dự thi nữa, nhiều người lại nói tôi “tưng tưng, dở hơi, điên điên”, đến nỗi bây giờ tôi không dám ngồi cà phê trong xóm vì rất sợ dị nghị. Mình phải học để thi có điểm, chứ thi mà ít điểm, họ lại cười và nói không biết chữ mô mà cũng đi thi, chắc đi thi để thích nổi tiếng. Mà nếu mình thi đậu, có khi họ lại nói mình tự phụ, khoe khoang, do đó tôi thi điểm vừa vừa là chắc nhất. Còn nữa, tôi thi ĐH cũng là một cách muốn thử sức mình, vì mê cái sự học, vì nếu may mắn đậu, tôi cũng không học”, ông Minh tâm sự.
Nói tiếp đến khó khăn trong những ngày thi. Những thí sinh khác đều tập trung trước một ngày để xem phòng thi, nội quy, nhưng ông Minh không thể đi sớm như vậy vì phải trực ở Đài. Hàng năm, mỗi kỳ thi, ông đều đi chiếc xe máy Dream Trung Quốc “cà tàng” xuất phát từ 4h sáng ở Đông Hà, vào chỉ kịp tìm phòng thi rồi thi môn đầu tiên. Chuyện này kéo theo rất nhiều phiền toái. Nhiều nhất là khi vừa bước vào cổng trường, ông đi “lung tung” để tìm phòng, bị công an, bảo vệ giữ lại vì “tưởng phụ huynh đi vào chỗ thi”. Phải đến khi ông đưa ra giấy tờ, mọi chuyện mới sáng tỏ.
Đáng nhớ nhất là lần bị… công an bắt. Năm 2012, ông dự thi ở hội đồng trường THCS Nguyễn Tri Phương. Trưa hôm đó ông đi sớm, ngồi ở ghế đá uống nước, một vị giám thị cứ đuổi ông ra khỏi khu vực phòng thi. Ông đã trình bày cặn kẽ, xuất trình giấy tờ, nhưng giám thị chỉ nhìn giấy chứng minh, thấy mờ mờ nên gọi công an tới “gô cổ”.
“Rồi khi tôi vào phòng thi, các thí sinh khác đều đứng dậy chào. Chắc các cháu tưởng tôi là giám thị. Sau vài lần, rút kinh nghiệm, khi đi thi tôi đều mặc áo quần “lùi xùi” để các cháu khỏi phân tâm. Rồi khi tôi thèm hút thuốc lá, xin giám thị ra ngoài vài phút cũng gặp biết bao nhiêu phiền toái. Tôi già yếu rồi, đi thi có khi tưởng ngất xỉu, nhưng lúc nào cũng cố gắng hoàn thành bài thi”, ông nói tiếp.
Lương mỗi tháng 1,2 triệu đồng, đã phải góp tiền ăn hết 400 ngàn, ông chỉ còn 800 ngàn đồng. Trừ các khoản hút thuốc, uống rượu, cưới hỏi, đi lại… mỗi tháng ông chẳng còn xu nào. Mỗi mùa thi là mỗi mùa ông “đau đầu vì tiền”. Năm nào đi thi ông cũng chỉ gom góp được khoảng 200 - 300 ngàn, nhưng tiền xăng, tiền gửi xe đã hết 100 ngàn. Để tiết kiệm chi phí, ông mang theo lỉnh kỉnh nước, thức ăn, mùng màn, giấy tờ, bút mực. Không đủ tiền để thuê phòng trọ, dù bà con ở Huế khá đông nhưng vẫn không dám xin ở lại vì sợ người thân hỏi đi đâu mà vào Huế? Nói dối không được, nếu nói đi thi họ lại cười, nên buổi trưa một mình ông Minh ở công viên hoặc ở luôn lại điểm thi, ăn ổ bánh mì, chờ đầu giờ chiều thi tiếp. Gần đến giờ tập trung, ông xin tắm rửa, vệ sinh ở điểm thi luôn. Ban đêm ông uống hai chai bia rồi lang thang quanh khu vực thi, tiện chỗ nào ngủ chỗ đó.
Bí mật sâu kín đi thi vì… nhớ mối tình đầu
Bức tường nơi hằng năm, đến mùa thi ông Minh đều ghi lại dòng chữ N254 để tưởng nhớ đến mối tình đầu. |
Có một điều làm bạn đọc thắc mắc từ đầu tới giờ: Vì sao ông quả quyết “dù thi đậu cũng không học”? Lý do phải chăng như lời ông nói “muốn thử sức”, “vì ham học”…? Gặng hỏi điều này, ông ôm mặt khóc: Một phần vì tình yêu đầu đời.
Ông bộc bạch kể về mối tình đầu gần 50 năm vẫn ám ảnh: “Vợ tôi bây giờ là mối tình thứ ba của tôi, trước đó khi còn là học sinh tôi có yêu một cô được 7 năm, sau đó lại yêu người con gái khác cũng được 5 năm”
“Mối tình đầu của tôi là một cô gái Huế chính gốc, em đẹp và có giọng nói nhẹ nhàng và sâu lắng nên tôi thường gọi em là con chim Phượng Hoàng. Hồi đó, tôi học ở trường Quốc học, còn em học ở một trường bên cạnh trường tôi đó là trường nữ sinh Đồng Khánh (nay là trường Hai Bà Trưng -PV). Chúng tôi yêu nhau từ năm 1966 đến năm 1972, say đắm và rất trong sáng, nhưng mẹ của em lại định hướng cho em lấy một anh chàng sĩ quan Quân đội Sài Gòn nhà giàu, còn tôi là một cậu học trò nghèo rớt mùng tơi, gia đình em cho rằng không xứng”.
“Cuộc tình của tôi và em bắt đầu từ 2 vách tường đối diện nhau của 2 ngôi trường mà khi đó chúng tôi đang theo học. Thời đó hai vách tường đã chứng kiến biết bao kỷ niêm đẹp của tình yêu chúng tôi. Vì thế khi chia tay để em theo gia đình sống ở nơi khác, cả hai đã ngậm ngùi thề rằng đây là “nhân chứng của tình yêu”. Cô ấy khắc lên đó dòng chữ “N254”, cái tên quen thuộc mà em vẫn thường trêu tôi ngày đi học. Tôi và em thề hẹn, sau này dù có chiến tranh hay vì bất cứ lý do nào buộc chúng tôi xa cách, thì vào mùa thi, hai đứa cũng cố gắng tìm lại nhau. Vậy mà biết bao mùa thi đã qua, biết bao dòng chữ “N254” được tôi khắc lên dày hai bức tường thế mà em vẫn không một lời hồi đáp”.
“Sở dĩ có ký hiệu “N254” vì tôi quen thân với em trai của cô ấy, cô ấy sinh năm 1952, tôi thì sinh năm 1950, nhưng khi mới quen cô ấy, tôi giả vờ mình sinh năm 1954, và cũng vì mình là bạn của người em nên tôi gọi cô ấy bằng chị. Sau đó khi đứa em trai biết tôi và chị cậu ấy yêu nhau, cậu ấy hay gọi tôi với cái tên thân mật là “anh Hai năm tư”. Anh Hai là ngay từ lúc đó cậu ấy gọi tôi bằng anh. Thời xưa chữ N người ta thường đọc là “anh nờ”. Còn “năm tư” là năm sinh mà tôi đã giả bộ với cô ấy lúc mới quen. “Anh Hai năm tư” được ký hiệu là N254, chỉ có ba người chúng tôi biết và hiểu ý nghĩa”.
“Từ mối tình đẹp nhưng không thành này, những khi vào Huế đi thi, năm nào tôi cũng ghé nơi tình yêu bắt đầu, dùng đá viết lên tường để giữ lời hứa, tuy biết là vô vọng, rất khó có thể gặp lại em. Dù có thể em đã lấy chồng xa, ở nước ngoài, thậm chí em đã chết do bệnh tật hoặc chiến tranh, nhưng đó là một kỷ niệm đẹp. Thi thoảng nghe ai đó ở Đông Hà nói có người tìm tôi, tôi đều liên tưởng đến em. Dù bây giờ thằng Minh này đã già, là một kẻ vô vị, không còn phong độ, trẻ trung như xưa”, ông nhìn về phía xa hoài niệm.
Chúng tôi tới Huế, tìm đến đường Nguyễn Trường Tộ, nơi có hai bức tường màu hồng giáp ranh trường Quốc Học và trường Hai Bà Trưng, quả thật điều ông Minh nói là đúng. Ở đoạn chính giữa bức tường của trường Hai Bà Trưng, vẫn còn một dòng chữ N254 đã mờ. Chắc do mưa nắng, những dòng “mật mã” bao nhiêu năm qua ông Minh viết đã bị xóa sạch theo thời gian. Nay chỉ còn một dòng chữ được ông Minh khắc, có lẽ trong mùa thi năm nay./.
(Theo Pháp Luật)" alt="Ông lão 13 lần đi thi đại học chỉ để tìm lại người yêu cũ"/>Tuyết không may vấp ngã khi mang cháo cho bố chồng. Đúng lúc này, mẹ đẻ Tuyết tới thăm thông gia, chứng kiến cảnh con gái vất vả nên mắng con rể.
"Trời ơi, con có làm sao không? Nhà bao nhiêu người không ai làm mà để con phục vụ như giúp việc thế này hả?", mẹ Tuyết nói ngay khi nhìn thấy con gái bị ngã.
Thấy mẹ vợ, Danh chưa kịp giải thích đã bị bà mắng: "Từ bé tới lớn, tôi không cho nó động tay vào bất cứ việc gì mà anh để nó vất vả thế à?".
Ở một diễn biến khác, Tố (NSƯT Bùi Như Lai) đụng mặt Tơ (Lương Thanh) khi công an bắt được cô vì tội lừa đảo.
Tơ bị các nạn nhân mắng chửi thậm tệ, đòi lao vào đánh chết nhưng Tố đã can ngăn kịp thời. Thấy thái độ của Tố, Tơ liền xin lỗi anh.
Cũng trong tập này, Tố và Nhài (Thạch Huyền) có hiểu nhầm chưa được giải quyết. Thấy Tố trốn tránh, Nhài nhất quyết đòi làm rõ mọi chuyện.
"Anh sợ mang tiếng vì bị gái lừa đúng không? Nếu anh không tìm sợi dây chuyền, tôi sẽ loan tin cho cả làng biết, anh là bạn trai của tôi và còn làm tôi có bầu", Nhài quát vào mặt Tố. Thấy vậy, Tố bỏ chạy.
Liệu Danh sẽ giải thích như thế nào với mẹ vợ? Diễn biến chi tiết tập 19 phim Dưới bóng cây hạnh phúcsẽ lên sóng tối nay, 17/2, trên VTV1.
'Dưới bóng cây hạnh phúc' tập 18: Son bị bố chồng mắng hư hỏngTrong "Dưới bóng cây hạnh phúc" tập 18, Son bị bố chồng dọa đuổi về nhà bố mẹ đẻ chỉ vì trót uống rượu." alt="'Dưới bóng cây hạnh phúc' tập 19: Danh bị mẹ vợ làm bẽ mặt"/>Nhận định, soi kèo AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1: Khó tin Rossoneri
"Tôi không nuối tiếc điều gì"
Nhiều người hỏi rằng sự việc ở Trường ĐH Hoa Sen không thành (việc ông Thành không được công nhận hiệu trưởng - PV) có làm tôi tiếc nuối điều gì không? Xin thưa rằng không. Có lẽ, tôi là người sống tích cực nên nhìn tất cả những sự kiện xảy ra trong cuộc sống ở khía cạnh tích cực nhiều hơn.
Hơn một năm làm việc ở trường đại học này, tôi học hỏi được rất nhiều điều mà không mấy giáo sư Việt kiều có cơ hội. Tôi hiểu được mọi quy trình từ quản lý đào tạo đến cơ sở vật chất, từ phát triển nhân sự đến hoạt động sinh viên… của một trường đại học ở Việt Nam. Điều này giúp tôi khi trở lại Mỹ có cơ hội nhìn nhận và đánh giá tính hiệu quả những gì mình đã làm.
Khi mới trở về, tôi mang theo phong cách làm việc dựa trên tính hiệu quả. Nhưng bây giờ, tôi hiểu được trong môi trường ở Việt Nam, điều ấy chưa hẳn tốt nhất.
GS Trương Nguyện Thành trong chuyến đạp xe xuyên Việt |
Tôi từng chia sẻ với giảng viên và nhân viên của Trường ĐH Hoa Sen rằng: “Sửa một chiếc xe cũ trong điều kiện phải duy trì tốc độ đang chạy của nó là một điều không đơn giản tí nào”. Và cũng vì thế mà tôi thấu cảm cho những thử thách mà Chính phủ đang phải đối đầu. Những thảo luận ở Quốc hội cũng như thay đổi trong Luật Giáo dục Đại học mới là sự phát triển tích cực.
Khi rời đi, điều tôi tiếc nhất là tình cảm chân thành mà giảng viên và sinh viên của trường này đã dành cho, và tôi không còn cơ hội được làm việc với họ. Tuy nhiên, tôi nghĩ mọi chuyện tùy duyên. Duyên đến và duyên đi.
Còn biệt danh "Giáo sư quần đùi" có khiến tôi phiền lòng không ư? Thú thực, tôi không thấy phiền với biệt danh ấy mà có phần nào tự hào, vì chính nó nói lên xã hội Việt Nam không phong kiến và bảo thủ như nhiều người nghĩ. Khi chưa hiểu rõ vấn đề thì có nhiều ý kiến phản đối, nhưng khi đã hiểu ra thì đa số chấp nhận được. Điều đó nói lên tính cầu tiến của người Việt.
Món quà Tết là chiếc kính tôi đeo nhìn có vẻ tri thức hơn
Tôi sống xa quê hương đã gần 40 năm rồi. Ở Mỹ không có nghỉ Tết (Lunar New Year) nên những ngày này ai cũng phải đi làm bình thường. Cuối tuần thì có thể tụ họp gia đình và bạn bè, chia sẻ những món ăn truyền thống để có chút hương vị ngày Tết. Thật sự cái không khí chuẩn bị Tết mới hào hứng, còn ba ngày Tết thì chỉ mấy đứa trẻ chờ tiền lì xì mong đợi. Nhưng cái không khí ấy hoàn toàn thiếu vắng ở nước ngoài. Với tôi, Tết là dịp cùng với mấy con gói bánh tét, làm mâm cỗ cúng ông bà để các con học một tí nét văn hóa người Việt.
Khi gần Tết, trẻ con Việt Nam đều háo hức chờ cha mẹ sắm cho bộ quần áo mới. Ngày còn nhỏ, tuy sống với ông bà nội ở Bồng Sơn, Bình Định nhưng hàng năm tôi cũng chờ món quà này từ cha mẹ.
Năm 1968, tôi lên 7 tuổi, không biết sao chờ hoài không thấy quà từ cha mẹ gửi qua xe đò về quê (sau này tôi mới biết vì chiến tranh nên giao thông không thuận tiện). Cô chú trong nhà biết tôi chờ nên chiều về không thấy quà đến thì chọc “Ba mẹ không còn thương cháu nữa, quên cháu rồi, thôi đừng chờ mất công”. Tôi ức quá nên bật khóc. Hơn một tuần trôi qua, vừa chờ, vừa tủi… Một ngày trước Tết thì món quà đến. Ôi, tôi vui quá chừng và cười tươi như chưa từng.
Ngoài bộ quần áo mới, ba mẹ còn gửi cho cặp mắt kính để đeo cho có vẻ thông minh (chứ không có bị cận). Chú Út chụp lại tấm hình để gửi lại cho ba mẹ.
Món quà tết là chiếc kính đeo trông thông minh hơn (Ảnh: NVCC) |
Thời gian ở Lái Thiêu (1976-1980) có thể nói là những năm khốn khó nhất đời tôi và cho cả gia đình. Ba thì bị liệt nửa người, mẹ thì bán nhu yếu phẩm như đường, bột ngọt, thuốc lá... trong một thúng nhỏ ở góc đường gần chợ Bà Chiểu. Còn tôi thì lo cho 5 em sống trên mảnh ruộng nhỏ ở Lái Thiêu.
Tết không vào mùa cày nên không kiếm được tiền từ cày mướn. Tôi trồng khoai, đậu, sắn để bán vụ mùa Tết. Từ 2-3 giờ sáng, tôi phụ hai em gái gánh hàng ra chợ Lái Thiêu để bán cho các lái buôn kiếm tiền giúp mẹ mua sắm Tết, cho các em và chi tiêu trong nhà.
Những năm ấy, Tết mang đến nhiều nỗi lo hơn là niềm vui. Nên sau này, khi qua Mỹ, tôi chỉ mang theo mình một suy nghĩ: “Khi bạn ở dưới đáy của xã hội, trừ khi bạn chấp nhận số phận, mọi phấn đấu ở bất kỳ hướng nào đều giúp bạn đi lên”.
Nếu nghĩ chạy xe ôm vài năm rồi mở công ty là ảo tưởng
Thời gian gần đây, báo chí nêu lên hiện tượng ngày càng nhiều bạn trẻ ở Việt Nam có bằng đại học nhưng chọn nghề chạy xe ôm. Nhiều bạn tự hào rằng, thu nhập còn nhiều hơn nếu đi làm đúng nghề.
Nghề chạy xe ôm thật sự không cần trình độ đại học. Vậy phải chăng, bạn đã bỏ phí 4-5 năm tuổi trẻ và tiền của từ cha mẹ trong thời gian học đại học đấy sao? Nếu 5-10 năm nữa nghề xe ôm không còn, bạn sẽ làm gì và giá trị của bạn là gì? Xe hơi không người lái đã có, không lâu nữa sẽ có xe xích lô không người lái - tôi đảm bảo với bạn là ở đâu đấy có người đang phát triển xe này.
Nhiều bạn nghĩ rằng mình chạy xe ôm vài năm, dành mớ tiền để làm chuyện khác như mở công ty.
Đây là một trong những ảo tưởng của giới trẻ. Một khi bạn có tiền thì sẽ có nhu cầu hưởng thụ. Khi nhu cầu hưởng thụ tăng lên thì khó mà cưỡng lại những việc làm theo kiểu mì ăn liền.
Khoa học đã chứng minh “trì hoãn hưởng thụ’ là một trong những tính cách cần thiết giúp con người thành công. Bạn muốn thành công trong tương lai nhưng lại không muốn trì hoãn hưởng thụ là điều bất khả thi.
Những ngày ở Việt Nam, tôi đã có cơ hội cùng con trai đạp xe xuyên Việt. Chuyến đi thực sự rất khó khăn nhưng hai ba con tôi đã hoàn thành rất tốt. Sau chuyến đi này, có người hỏi điều tôi muốn dạy con là gì?
Trong cuộc sống, ai cũng phải đối diện với nhiều thử thách từ công việc, tình cảm, gia đình, các mối quan hệ. Tâm thế và tính kiên trì sẽ giúp mình vượt qua để có cuộc sống bình an và hạnh phúc.
Qua chuyến đi, con trai tôi đã học được nhiều bài học quý giá: Bạn không cần phải cố gắng để vượt qua ai khác mà hãy tập trung để vượt qua chính mình. Khi bạn đã kiệt sức thì lúc ấy, ý chí mới định nghĩa được con người bạn. Điểm đích không quan trọng và quý giá bằng trải nghiệm dọc đường, vì đó mới là thứ giúp mình vượt qua những thử thách trong cuộc sống tương lai.
Lê Huyền (ghi)
Ông Trương Nguyện Thành được 16/18 thành viên HĐQT Trường ĐH Hoa Sen đề cử giữ chức hiệu trưởng nhiệm kỳ 2017-2022.
" alt="Món quà tết ý nghĩa của giáo sư Trương Nguyện Thành là chiếc kính đeo thông minh"/>Món quà tết ý nghĩa của giáo sư Trương Nguyện Thành là chiếc kính đeo thông minh
Sao Việt hôm nay 29/7: Đăng ảnh xinh đẹp bên Nhã Phương, Diễm My 9X chú thích: "Bé My và bé Bi, cưng nhau chẳng hề chi". Cô mong mau hết dịch để gặp lại bạn thân.
Hồ Ngọc Hà chơi cùng con. |
Quang Minh chụp selfie. |
Vợ chồng Hồng Ngọc đưa 3 con đi biển. |
Trịnh Kim Chi suy tư bên cửa sổ. |
Hồng Vân và các diễn viên lan tỏa thông điệp đeo khẩu trang.
BTV Hữu Bằng thèm 'ăn sáng cafe, trà đá la cà, tào lao thiên địa'. |
MC Thành Trung đăng ảnh vợ, tếu táo nhờ cộng đồng mạng tìm thông tin 'bạn nữ trong ảnh'. |
Phút bình yên của Khắc Việt khi ở nhà cùng vợ con mùa dịch. |
Hoàng Oanh hạnh phúc bên con. |
Phương Nga khoe eo thon. |
Thiều Bảo Trâm viết: "Nghe nói Những người xinh đẹp thường hay dỗi". |
Trung ruồi đăng ảnh bên con gái và viết: ''Ở nhà nghe nhạc chế cùng bố con cháu cũng hợp lý đấy nhể!'' |
Cẩm Loan
Những ngày thành phố thực hiện giãn cách xã hội, vợ chồng Khánh Thi - Phan Hiển quấn quýt, nói lời yêu nhau.
" alt="Sao Việt hôm nay 29/7: Nhã Phương đọ vẻ xinh tươi với Diễm My 9X"/>Sao Việt hôm nay 29/7: Nhã Phương đọ vẻ xinh tươi với Diễm My 9X
Các đoạn clip còn được quay trên nền giai điệu hứng khởi, hào hùng khiến người nghe khó có thể ngồi yên. Tính đến ngày 13/1, chiến dịch #TếtLớnĐamMê đã có hơn 588 triệu lượt xem cùng hàng trăm video tham gia, trong đó bao gồm các Tiktoker nổi tiếng như Long Chun, Đỗ Kim Phúc,…
Để tham gia, người chơi chỉ cần quay video Duet theo các bước sau đây:
Khoảnh khắc Quế Ngọc Hải sút bóng, hãy cùng đón nhanh đường chuyền với một vật hình tròn bất kì mà bạn thích. Sau đó cùng ăn mừng chiến thắng và đập tay với Tiến Linh. Lưu ý, người chơi đăng tải video Duet lên tài khoản Tiktok cá nhân ở chế độ công khai phải kèm hashtag #TếtLớnĐamMê.
Khi tham gia, người chơi không chỉ lan toả tinh thần tích cực mà còn có cơ hội nhận được giải thưởng là máy chiếu Smart TV 100” bỏ túi - The Freestyle. Thời gian công bố giải thưởng vào ngày 18/01/2023, trong phần bình luận bài đăng thông báo chương trình trên fanpage chính thức của Samsung.
Tinh thần tích cực mà trào lưu này mang đến đang được lan rộng. Trên nền nhạc sôi động, sự sáng tạo càng được thăng hoa. Cách tham gia đơn giản nhưng với nét độc đáo của từng người chơi, mỗi video vẫn thu hút đông đảo người xem.
#TếtLớnĐamMê được truyền cảm hứng từ TV Neo QLED của Samsung. Khả năng hiển thị hình ảnh chân thật, ấn tượng của dòng thiết bị này giúp người xem như đang thực sự có mặt tại sân vận động, tận hưởng không khí bóng đá đỉnh cao.
Bên cạnh đó, hai nhân vật xuất hiện trong chiến dịch là Tiến Linh, Quế Ngọc Hải cũng đang là những cầu thủ quan trọng, góp phần không nhỏ cho các chiến thắng của đội tuyển bóng đá quốc gia. Nếu như Tiến Linh đang dẫn đầu trong danh sách vua phá lưới tại AFF cup năm nay, Ngọc Hải lại là thủ lĩnh ở hàng hậu vệ của tuyển Việt Nam.
Bên cạnh những hoạt động có ý nghĩa, Samsung còn tung ra các chương trình ưu đãi với nhiều quà tặng hấp dẫn cùng loạt đặc quyền nội dung dành cho khách hàng. Cụ thể là gói quà tặng ứng dụng giải trí hấp dẫn từ VieON, FPTplay, TV360, K+, Galaxy Play với tổng trị giá ưu đãi lên tới 13,2 triệu đồng cho mùa Tết trọn vẹn hơn.
Thu Hằng
" alt="Samsung đón Tết với trào lưu triệu view"/>