当前位置:首页 > Ngoại Hạng Anh > Nhận định, soi kèo Dobrudzha vs Yantra, 20h30 ngày 17/3: Cửa trên ‘ghi điểm’ 正文
标签:
责任编辑:Kinh doanh
Nhận định, soi kèo Suwon FC vs Ulsan HD FC, 12h00 ngày 16/3: Không có bất ngờ
Số ca ung thư mắc mới ở nam giới là hơn 95.300 ca, trong đó 3 loại ung thư phổ biến nhất là ung thư gan, phổi, dạ dày; nữ giới có 85.100 ca mắc mới, phổ biến nhất là ung thư vú, phổi, trực tràng.
Tại sự kiện, GS.TS Lê Văn Quảng, Giám đốc Bệnh viện K cho biết, điều trị ung thư đa mô thức là sự kết hợp nhiều phương pháp nhằm nâng cao hiệu quả kiểm soát ung thư.
Hiện nay, việc tầm soát, điều trị bệnh ung thư tại Việt Nam đã có nhiều bước phát triển, các thuốc mới, phương pháp điều trị mới đã được cập nhật thường xuyên.
GS.TS Lê Văn Quảng, Giám đốc Bệnh viện K (Ảnh: T.H).
Ba phương pháp điều trị kinh điển (phẫu thuật, xạ trị, hóa trị) ngày càng tỏ rõ tầm quan trọng không thể thiếu trong điều trị bệnh ung thư.
"Hội thảo lần này với sự tham gia của hơn 1.300 chuyên gia trong và ngoài nước là cơ hội để kết nối các chuyên gia chia sẻ, trao đổi kinh nghiệm, cùng nhau cập nhật những kiến thức mới nhất về điều trị đa mô thức, góp phần thúc đẩy trình độ chuyên môn", GS Quảng nói.
Theo đó, nhiều chuyên đề được thảo luận trong hội thảo, như: Cập nhật những tiến bộ trong chẩn đoán điều trị chuyên ngành Xạ trị, Y học hạt nhân, Vật lý y khoa; Quản lý bệnh viện trong kỷ nguyên số; Xạ trị trong điều trị đa mô thức ung thư vú, phụ khoa, tiêu hóa; Xạ trị trong điều trị đa mô thức ung thư đầu cổ, ung thư lồng ngực...
Theo chuyên gia này, ung thư đang trở thành gánh nặng lớn tại các quốc gia trên thế giới, đặc biệt với các nước nghèo, các nước đang phát triển.
Công tác phòng chống ung thư hiện nay vẫn là một thách thức lớn đối với nền y học trên thế giới, không những đòi hỏi kiến thức, kỹ thuật chuyên môn hiện đại, cập nhật của các y bác sĩ, mà còn đòi hỏi sự nỗ lực của bản thân người bệnh, gia đình, sự hỗ trợ tích cực từ xã hội, cộng đồng.
Phát biểu tại hội thảo, GS.TS Trần Văn Thuấn, Thứ trưởng Bộ Y tế đề nghị cần đẩy mạnh hơn nữa công tác tuyên truyền cho người dân về phòng chống ung thư, khám sàng lọc phát hiện sớm ung thư, ung thư biết sớm trị lành.
Thứ trưởng Bộ Y tế Trần Văn Thuấn phát biểu tại hội nghị (Ảnh: T.H).
Thứ trưởng cũng đề nghị các đơn vị liên quan đẩy mạnh tuyên truyền kêu gọi người dân tiếp tục chủ động, tích cực tham gia BHYT để tiến tới BHYT toàn dân bởi đây là cứu cánh cho người dân nếu không may mắc bệnh, đặc biệt là bệnh ung thư.
Bên cạnh đó, các bệnh viện cần tăng cường triển khai hình thức đào tạo, chuyển giao kỹ thuật theo gói dịch vụ cũng như việc tiếp tục duy trì, hỗ trợ các kỹ thuật đã được chuyển giao tránh đào tạo dàn trải; đổi mới tinh thần thái độ phục vụ hướng đến sự hài lòng của người bệnh, nâng cao chất lượng bệnh viện...
"Đặc biệt, Bệnh viện K ngoài trách nhiệm là bệnh viện hạt nhân cần chú trọng đến việc phối hợp với Sở Y tế, bệnh viện các tỉnh xây dựng các cơ chế tài chính, thu hút người dân đến khám chữa bệnh, giảm tải cho các bệnh viện trung ương, người dân được hưởng các dịch vụ y tế tốt, chuyên môn cao ngay tại chính địa phương.
Điều này vừa góp phần giảm bớt chi phí điều trị, giảm gánh nặng bệnh tật, tạo lòng tin và an tâm điều trị cho người bệnh; thu hút người Việt chữa bệnh tại Việt Nam không đi ra nước ngoài chữa bệnh, cũng như thu hút người nước ngoài đến khám và điều trị bệnh ung bướu tại Việt Nam", Thứ trưởng Thuấn nhấn mạnh.
" alt="Mỗi năm, hơn 120.000 người Việt tử vong vì ung thư"/>Các nhà nghiên cứu thấy rằng những con chuột ăn 1 lần trong ngày sống lâu hơn những con chuột ăn cùng một lượng calo trong cả ngày.
Tác giả nghiên cứu là Dudley Lamming đang làm việc tại Đại học Wisconsin (Mỹ) cho biết, các nghiên cứu từ khoảng 1 thế kỷ nay cho biết việc hạn chế calo sẽ kéo dài tuổi thọ của loài gặm nhấm. Nhưng các nghiên cứu trước đây trên chuột thường chỉ cho ăn 1 lần mỗi ngày.
Nhóm của Lamming quyết định tìm hiểu xem liệu thời gian giữa các lần cho ăn có thể đóng một vai trò nào đó hay không. Từ đó, ông phát hiện ra rằng không chỉ số lượng thức ăn mới là yếu tố quan trọng. “Thay vào đó, thời gian giữa các bữa ăn cũng quan trọng không kém”.
Nhóm của Lamming đã thử nghiệm trên những con chuột với các chế độ ăn khác nhau.
Nhóm thứ nhất là nhóm đối chứng - chúng được ăn vào bất cứ lúc nào. Hai nhóm khác bị hạn chế lượng calo 30%, trong đó nhóm thứ 2 vẫn ăn rải rác cả ngày, còn nhóm thứ 3 chỉ ăn tập trung trong khoảng 3 tiếng đồng hồ.
Kết quả cho thấy những con chuột ở nhóm 3 sống lâu hơn khoảng nửa năm so với những con chuột ở nhóm 1.
Mặt khác, những con chuột ở nhóm 2, sống ngắn hơn một chút so với nhóm đối chứng số 1, mặc dù chúng tiêu thụ ít calo hơn.
“Thời gian nhịn ăn là điều cần thiết cho chế độ hạn chế calo”, Lamming nói.
Nhóm chuột thứ 4 được huấn luyện để ăn tuỳ thích như nhóm 1 nhưng chỉ ăn tập trung trong khoảng thời gian 3 giờ giống nhóm 3. Kết quả cho thấy, mặc dù tuổi thọ của nhóm 4 không được đo lường, nhưng chúng có nhiều lợi ích sức khỏe như nhóm thứ 3.
Cả nhóm 3 và 4 đều có khả năng điều chỉnh lượng đường trong máu tốt hơn và thích nghi tốt hơn với quá trình trao đổi chất, Lamming nói.
Trong khi đó, nhóm 2, ăn chế độ ít calo nhưng ăn suốt cả ngày không nhận được những lợi ích như kiểm soát lượng đường trong máu tốt hơn hay cải thiện sức khoẻ khi về già, thậm chí cũng không sống lâu hơn.
![]() |
Chế độ ăn kiêng nhịn ăn gián đoạn (ăn tập trung vào một vài giờ nhất định) rất phổ biến với những người nổi tiếng như Kourtney Kardashian. |
Lamming cho biết, trong phạm vi nghiên cứu của nhóm vẫn còn những câu hỏi chưa giải đáp được như: Thời điểm tốt nhất trong ngày để nhịn ăn, liệu những con chuột khác nhau có phản ứng khác đi hay không, hay thời gian ăn tập trung trong bao lâu thì tốt nhất.
Đăng Dương(Theo SCMP)
"Với phụ nữ, không có gì gọi là quá gầy. Tiêu chuẩn cái đẹp ngày nay là một cơ thể mảnh dẻ", Lou Wenjun, một cô gái Trung Quốc, chia sẻ với VICE.
" alt="Nghiên cứu: Ăn kiêng gián đoạn giúp tăng tuổi thọ ở chuột"/>Nhận định, soi kèo Bologna vs Lazio, 21h00 ngày 16/3: Tiếp đón nồng nhiệt
Kỳ họp lần thứ 36 (năm 2011) của Đại hội đồng Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (UNESCO) đã thông qua Tuyên ngôn Quốc tế về Tài liệu lưu trữ (Universal Declaration on Archives), ghi nhận vai trò của tài liệu lưu trữ trong việc cung cấp bằng chứng xác thực về mọi mặt hoạt động, bảo đảm nền hành chính minh bạch cũng như gìn giữ ký ức chung của xã hội loài người.
"Đảng và Nhà nước ta cũng khẳng định, tài liệu lưu trữ quốc gia là di sản của dân tộc, có giá trị đặc biệt đối với sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Do đó, tôi hy vọng việc thay đổi cách tiếp cận, nhận thức về di sản nói chung, tài liệu lưu trữ nói riêng và về Luật Lưu trữ sẽ gợi mở giải pháp và định hướng hợp tác vì mục đích chung là nâng cao nhận thức của giới trẻ về bảo tồn, phát huy giá trị tài liệu lưu trữ và di sản tư liệu.
Di sản tư liệu là minh chứng hùng hồn để thế hệ trẻ có được niềm tự hào rằng mình trưởng thành từ một dân tộc anh hùng, từ đó bồi đắp khát vọng xây dựng đất nước hùng cường", ông Tùng bày tỏ.
Giám đốc Trung tâm Lưu trữ quốc gia I, bà Trần Thị Mai Hương đã chia sẻ những quan điểm và chương trình mà nhiều năm qua Trung tâm thực hiện nhằm mục đích “đánh thức” di sản, đồng thời lan tỏa và phát huy giá trị của di sản đến công chúng, đặc biệt là thế hệ trẻ.
Bà Nguyễn Thu Hoài, Phó Giám đốc Trung tâm Lưu trữ quốc gia I đánh giá, di sản tư liệu là một trong những loại hình di sản quan trọng của quốc gia do thế hệ cha ông để lại. Nhưng không giống với các loại hình di sản khác, di sản tư liệu luôn có tính chất và đặc điểm riêng biệt, thường là các loại tài liệu lưu trữ mang tính chất ghi chép thông tin, ký ức nên công chúng ít được biết đến hơn các di sản khác. Đặc biệt là giới trẻ càng ít có cơ hội tìm hiểu loại hình di sản này.
Ngành lưu trữ nói chung và Trung tâm Lưu trữ quốc gia I đang nỗ lực tìm ra nhiều hình thức, phương pháp phổ biến để công chúng hóa các tài liệu lưu trữ giúp giới trẻ dễ dàng tiếp cận và nghiên cứu. Qua đó, góp phần nâng cao kiến thức về lịch sử, nâng cao giá trị của di sản tài liệu quốc gia và lan tỏa rộng rãi hơn nữa các giá trị đến với công chúng trong nước và quốc tế.
Không diễn giải lịch sử theo cách truyền thống cho giới trẻ
Chia sẻ về các hoạt động tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám đang được tổ chức với những cách thức sôi nổi và đạt hiệu ứng tích cực, bà Đường Ngọc Hà, Trưởng Phòng Giáo dục Truyền thông, Trung tâm Hoạt động Văn hóa Khoa học Văn Miếu - Quốc Tử Giám khẳng định: “Chúng tôi đã tổ chức các hoạt động thu hút người xem như triển lãm trưng bày kết hợp hình thức kể chuyện tránh sự khô khan; tổ chức tour đêm Văn Miếu... Đặc biệt còn áp dụng ứng dụng công nghệ thông tin, không diễn giải lịch sử theo cách truyền thống mà trình chiếu các nội dung về lịch sử theo cách hiện đại. Từ đó, dần dần chiếm được sự quan tâm của các bạn trẻ".
Theo TS. Cam Anh Tuấn, Trưởng Khoa Lưu trữ học và Quản trị văn phòng, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội, tài liệu lưu trữ là di sản văn hóa đặc biệt của dân tộc gồm di chỉ khảo cổ, hiện vật bảo tàng, công trình khoa học… Vấn đề cốt lõi là tài liệu đó phải có giá trị thực tiễn với xã hội.
“Với sự phát triển của khoa học công nghệ, bất kỳ điều gì chúng ta viết ra đều có thể là di sản của một thời kỳ. Nhận thức được điều đó, các bạn trẻ sẽ có trách nhiệm hơn với những gì mình phát ngôn trong cuộc sống hay trên mạng xã hội”, ông Tuấn nói.
TS Cam Anh Tuấn cho rằng cần nâng cao nhận thức và có cách tiếp cận đa dạng để đưa giới trẻ tìm về văn hóa cội nguồn: “Trong lúc tìm hiểu, thực hành di sản, người trẻ sẽ tự tìm ra cách ứng xử phù hợp với di sản, cũng như phát huy giá trị di sản cho những thế hệ sau nữa. Điều này giống như một ngọn đuốc được truyền từ tay người này sang tay người khác”.
Với hai đứa con nhỏ dại, tôi giờ không biết phải làm thế nào để nuôi chúng.
Chẳng phải nói nhiều, người đàn ông đang chán gia đình gặp cô gái trẻ, đẹp, sắc sảo như tôi lập tức đổ không điều kiện. Quen nhau ba tháng, tôi vẫn không nhận được tín hiệu nào tốt hơn để có thể tiến thêm. Tôi nóng lòng, quyết phải dùng mưu để anh và mọi thứ anh có phải là của tôi.
Sau một buổi tối đi bar, anh đã qua đêm tại căn hộ tôi thuê. Anh ngạc nhiên khi một cô gái dạn dĩ như tôi vẫn còn con gái, nhưng cũng nói rằng điều đó làm anh cảm thấy hạnh phúc. Thói đời, đã ăn vụng được một lần thì sẽ có lần hai, lần ba. Với anh, những đêm ngủ lại nhà tôi chỉ như một cách vừa được giải trí vừa khỏi về nhà. Nhưng với tôi, đó là những bước để tôi buộc chặt anh lại với mình. Cho đến khi tôi thông báo có thai thì anh chết đứng.
Ban đầu, anh tìm cách tránh. Tôi nhắn tin báo sẽ giữ cái thai lại. Nếu anh không có trách nhiệm, khi sinh con ra tôi sẽ đem nó lên cơ quan anh và làm ầm lên, anh sẽ mất tất cả. Quả là hiệu nghiệm, ngay chiều hôm đó anh tự đánh xe tới chờ tôi ở cổng công ty.
Tôi đã dùng ngay con tôi để ép anh phải sớm xong thủ tục li hôn. Vợ anh đem con về nhà cha mẹ đẻ, tôi đàng hoàng bước vào căn biệt thự sang trọng, tiện nghi với tư thế của kẻ chiến thắng mà không hề nghĩ tới hậu quả sẽ phải lĩnh đủ sau này.
Tôi không đi làm ở nhà dưỡng thai, tận hưởng từng ngày cảm giác thỏa mãn, nhàn nhã sung sướng của vợ một quan chức. Một mặt, không ngừng suy nghĩ làm cách nào để anh phải tổ chức đám cưới, nhập hộ khẩu cho tôi càng sớm càng tốt.
Khi cái thai được 5 tháng, tôi nói dối nó là con trai. Lúc này, anh buộc phải nói chuyện này với cha mẹ anh. Hai cụ đều bị sốc, bố mẹ tôi ở quê sau khi nghe tin cũng thế. Nhưng rồi vì sức ép của tôi lên anh, cha mẹ anh vẫn phải lặn lội về quê tôi để hai bên gia đình gặp mặt nói chuyện. Hôm về, nhìn cái cảnh họ lắc đầu, bịt mũi khi bước qua khoảng sân đất vương đầy rơm, lố nhố gà vịt, hôi mùi phân bò của nhà mình, tôi chợt thấy chạnh lòng, thương ba mẹ vô cùng.
Tôi về sống với anh không có đám cưới, cũng chẳng có lễ hỏi, chỉ đơn giản là dắt nhau đi đăng ký trên phường. Điều đó làm tôi thất vọng, niềm kiêu hãnh vốn có với họ hàng, bạn bè sụp đổ. Nhưng thôi, tôi đã lỡ cưỡi lên lưng hổ rồi làm sao mà xuống được. Thời gian sau, anh bán nhà chia tài sản cho vợ và con gái rồi quyết định hai vợ chồng về sống với cha mẹ anh.
Tôi biết, tình yêu của anh đã giảm sút, thậm chí còn khinh ghét, kinh tởm. Chẳng qua anh sợ tôi làm ầm lên thì sẽ mất chức, mất quyền, mất luôn cái ghế mà bấy lâu nay anh và gia đình đã dày công o bế. Hơn nữa, vì cái thai trong bụng tôi là con trai, điều ước bấy lâu nay của họ- vì anh là con một.
Càng gần ngày sinh con, tôi càng bấn loạn. Tôi không biết phải xoay xở thế nào khi đứa bé sinh ra. Rồi ngày đó cũng đến. Tôi sinh con gái. Anh biệt tăm, ông bà nội đến thăm cháu rồi cũng về. Ở bệnh viện chỉ còn mẹ tôi lụi cụi chăm con và cháu ngoại.
Bi kịch hơn là những ngày mẹ nuôi đẻ tôi tại nhà chồng, bà bị người ta ngấm nguýt, soi từng bước đi, từng hành động nhỏ. Khi biết rõ mọi chuyện, mẹ đã ôm tôi khóc nghẹn và khuyên tôi nên bỏ tất cả để về quê. Sống có tham vọng cũng tốt, nhưng để đạt được mọi thứ bằng mưu mô như thế này thì sẽ không bền.
Sau một tháng chăm con chăm cháu, mẹ chia tay tôi về quê trong nước mắt và sự lo lắng. Từ lúc đó, tôi phải tự làm việc của mình mà không được ai giúp đỡ. Cha anh ốm nặng, trở nên khó tính, cáu bẳn. Mẹ anh suốt ngày giam mình trên phòng thờ, đọc kinh gõ mõ. Còn anh, chỉ về sát bữa tối, thi thoảng bồng con thì cũng im lặng, chẳng nhìn đến tôi chứ đừng nói gì đến hỏi han.
Từ một cô gái năng động, xinh đẹp, tôi trở thành một bà nội trợ đau khổ. Chị giúp việc bị cho nghỉ, trăm việc trong nhà đến tay tôi. Việc nhà, chăm con, chăm cha mẹ chồng, chợ búa, giặt đồ… ngập mặt từ sáng tới tối. Từ 50kg, một tháng sau tôi chỉ còn hơn 40 kg một chút, mấy năm liền không lên cân nổi vì vất vả và suy nghĩ nhiều. Đã vậy, mẹ chồng tôi lại là người khó tính, hay săm soi. Cứ gặp cái gì không vừa ý là bà kêu ca, chì chiết suốt cả ngày.
Bị phụ thuộc đủ thứ, tôi không dám hó hé gì, chỉ câm lặng làm việc, chăm con, hầu hạ nhà chồng. Mẹ tôi thương con thương cháu, thi thoảng gửi theo xe xuống vài chục trứng, gạo tám, gà vịt… chứ tuyệt nhiên không dám xuống thăm. Tôi đã hiểu được nỗi khổ khi mua sắm bất cứ cái gì cũng phải ngửa tay xin tiền chồng, điều mà trước kia tôi không nghĩ tới.
Được hơn một năm như vậy, tôi có thai lần thứ hai. Lần này đi siêu âm lại là con gái. Tôi không giấu giếm nữa mà nói thật. Bố mẹ chồng tôi không phản ứng gì, chồng tôi ậm ừ rồi tiếp tục xem ti vi. Tôi bồng con về phòng, dỗ con ngủ trưa mà nước mắt cứ tuôn rơi. Cuộc sống của tôi thật không khác gì địa ngục. Tôi đánh đổi mọi thứ để sống như bây giờ, có đáng không?
Một sáng đi chợ về, tôi bỗng nghe trong nhà như có tiếng ồn ào, cãi vã. Trong sân nhà, tôi thấy một cô gái trẻ bồng một đứa bé cỡ ba bốn tuổi đang đôi co với mẹ chồng tôi. Hàng xóm trong khu tập thể xúm vào xem ngoài bờ tường, bình luận ra vào. Tôi nghe loáng thoáng đó là con của chồng tôi, cô ta bắt anh phải có trách nhiệm… gì đó. Trước kia, cô ta là giúp việc cho vợ chồng anh, rồi sau đó không biết lằng nhằng thế nào mà có bầu với anh. Vợ anh đâm đơn li hôn cũng vì lý do này.
Tôi choáng váng, nhưng vẫn chưa tin hẳn. Im lặng đi vào nhà hỏi bố chồng tôi lúc đó đang ngồi bên bàn nước xem có đúng thế không. Ông nhìn tôi một lúc rồi lặng lẽ gật đầu. Tôi bàng hoàng ngất xỉu. Hóa ra, thời gian tôi đi lại với anh thì người phụ nữ kia cũng đang mang bầu đứa con của anh. Mọi người đều biết, hàng xóm cũng biết, vậy mà tôi không hề biết gì cả.
Khi tôi tỉnh lại, mẹ chồng tôi đang ngồi cạnh giường tôi. Bà khóc. Theo lời bà kể, cô giúp việc có con với anh cũng là con gái. Anh đã thuyết phục cô ta về quê ở cho đỡ bị ảnh hưởng (?), anh sẽ chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con. Nhưng gần đây, khi biết anh có tôi, cô ta không còn muốn như vậy nữa mà muốn con phải có cha nên mới làm ầm lên như vậy. Bà mong tôi đừng có suy nghĩ nhiều hại cho đứa trẻ, chuyện đó để bà và chồng tôi thu xếp.
Khỏi phải nói tôi đã suy sụp như thế nào. Con tôi sinh ra khi ngót tám tháng trong bụng mẹ nên nuôi cũng khó khăn. Lần này, tôi đưa hai con về quê để được mẹ chăm sóc, cũng là để tránh xa mớ bòng bong trong gia đình chồng. Chồng tôi lâu lâu tạt về thăm con một lúc rồi đi, còn cha mẹ chồng tôi, biện lý do già cả bệnh tật nên không đi được, chỉ gửi ít tiền mua sữa cho cháu.
Khi biết hoàn cảnh của tôi, ba mẹ, các dì, các cậu ở quê đều khuyên tôi không nên cố bám víu vào anh và gia đình anh làm gì nữa, mà nên tự giải thoát cho mình. Tôi cũng muốn thoát ra, nhưng không biết phải quyết định ra sao vì bây giờ trong tay tôi không có bất cứ thứ gì. Tôi không có tiền bạc, không có nghề nghiệp trong khi còn có hai đứa con nhỏ phải nuôi dạy. Bố mẹ tôi ở quê cũng nghèo, chỉ là nông dân chân lấm tay bùn trong khi đã có tuổi, tôi không thể dựa vào bố mẹ. Tôi phải làm thế nào đây?
Phạm Thị Anh Đào (Hà Nội)
(Theo PL TPHCM)
" alt="Cố lấy chồng giàu, tôi phải trả giá quá lớn!"/>