“An An,ệnMêHônKếVợTrướcTheoAnhĐu20 việt nam cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận, một khi đã bước lên thảm đỏ thì hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi!” Lục Lục tận tình khuyên bảo cô dâu đang ngồi lặng im trên ghế.
Cô dâu có làn da trắng mịn cộng với khuôn mặt thanh tú thật làm động lòng người. Vốn là một đôi mắt lanh lợi nhưng giờ phút này lại có chút vô hồn.
Nghe lời bạn tốt nói, lông mày cô càng nhiều thêm mấy phần ảm đạm.
“Tớ đã cân nhắc rồi. Anh Dịch Nam không có ở đây, tớ gả cho ai cũng như nhau cả thôi.”
“Dịch Nam” hai chữ đã đủ làm cô không khống chế được muốn khóc.
Khi xưa Dịch Nam từng nói, An An của chúng ta vẫn chỉ là đứa trẻ, chờ An An lớn lên anh Dịch Nam sẽ cưới cô ngay.
Hiện tại, cô thật sự phải gả đi rồi…
Nhưng thanh mai trúc mã của cô – anh Dịch Nam lại dùng toàn bộ tâm tư yêu đàn ông, nửa năm trước đã hoàn toàn rời khỏi nhân gian bỏ cô lại đây.
Cô thống khổ nhắm mắt lại.
“Đồ ngốc, sao có thể tự hủy hoại mình vậy chứ?” Lục Lục không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của cô.
“Không sao.” Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhạt: “Nói không chừng kết hôn tùy tiện như vậy cũng là bắt đầu một cuộc sống mới. Suy nghĩ lại thì cũng chẳng có gì không tốt.”
“An An à! Cậu thật hồ đồ quá!” Lục Lục tức giận ra sức dụi đầu vào lòng cô: “Nhìn cậu cam chịu vậy, đến lúc đó đừng đến trước mặt tớ mà khóc lóc, không thì tớ sẽ đâm mù cặp mắt cậu đó!”
“Lục à cậu thật dã man nha, thêm một chút nữa chắc cả đời này chẳng ai thèm lấy đâu đó!”
“Tớ mới không thèm gả, người nào cũng giống nhau đều chẳng có chí khí gì cả!”
Hai cô gái đùa giỡn với nhau chẳng còn tí bộ dạng đoan trang thục nữ làm không khí thêm phần náo nhiệt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xe hoa rất nhanh đã tới, đón các cô cùng vào giáo đường.
Tim Johanne đập loạn nhịp nhìn giáo đường, nơi đó có một người đàn ông toàn thân mang bộ Tây trang màu trắng, anh ta chính là người sắp trở thành chồng của cô.
Vì khăn voan che toàn bộ khuôn mặt nên cô không cách nào nhìn rõ dung nhan chồng sắp cưới của mình.
“Cô Johanne, cô có đồng ý cho dù sinh lão bệnh tử, lúc hoạn nạn cũng như nghèo khó, cô cũng nguyện ý cùng chú rễ mãi mãi bên nhau không?” Cha xứ trang nghiêm hỏi.
Cô chần chờ trong giây lát, cảm nhận được chú rể đang khẩn trương mới mở miệng: “Tôi…”
Chưa kịp dứt lời, bỗng:
“Rầm” một tiếng, cánh cửa giáo đường dày cộm nặng nề bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Trong giáo đường, mọi người đều kinh ngạc nhìn ra cửa.
Johanne theo phản xạ cũng quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy…
Một người đàn ông mang bộ Tây phục xám nhạt khắc họa rõ thân hình to lớn của anh. Dáng người cương nghị thâm thúy, ngũ quan góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng cùng khóe môi nhếch lên cười nhạt đang nhìn cô chăm chăm…
Quý…. Quý Xuyên…
Trong nháy mắt, hô hấp Johanne như ngừng lại.
Buổi hôn lễ này rõ ràng cô không hề mời anh, tại sao anh ta lại đến?
Đối mặt với nhiều người trong giáo đường, nhưng ánh mắt Quý Xuyên chỉ ngừng cứng đờ trên người cô dâu….
Giống như, cả thế giới, trong mắt anh chỉ có cô…
Từng bước dài, anh lãnh ngạo từ từ tiến về phía cô.
“Quý Xuyên? Trời ạ! Sao anh ta lại tới? Không phải định cướp cô dâu đấy chứ?” Lục Lục mất bình tĩnh vọt tới Johanne hỏi nhỏ.
Johanne chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ngón tay có chút tái nhợt bấu chặt lại với nhau.
Sắc mặt chú rễ đã sớm đen một mảnh.