游客发表

Truyện Hai Lần Bao Dưỡng

发帖时间:2025-01-18 05:50:52

*Chương này có nội dung ảnh,ệnHaiLầnBaoDưỡltdbdhn nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa đêm điên cuồng qua đi, Lâm Mặc sớm đã mệt muốn chết, cánh tay vẫn như trước ôm chặt lấy nam nhân, trong mộng thường thường còn khẽ gọi một tiếng Sở Diễm. Kim chủ đại nhân nhìn một giường hỗn độn, đem con mèo nhỏ ôm vào trong phòng tắm. Trong phòng tắm có một tấm gương cực lớn chiếu lên thân ảnh của hai người, Sở Diễm nhìn thấy những vết xanh tím trên thân thể của Lâm Mặc, cùng với những vết cào hồng ngân trên lưng của bản thân do con mèo nhỏ tạo ra, cười khẽ.

Đi ra, nhân viên phục vụ đã thay mới ga giường, hắn liền đem người đang ôm trong lồng ngực thả xuống giường. Lâm Mặc cảm nhận được chiếc giường mềm mại, than nhẹ một câu, buông ra hai tay đang ôm lấy kim chủ, ngược lại đem gối đầu ôm vào trong lòng, tiếp tục ngủ.

Trong phòng tiếp khách của khách sạn, Sở Diễm thưởng thức khẩu súng trong tay, MZ1620. Đây là loại súng mới nhất của Hoa Kỳ, đường kính đạt tới 0.48 inch Anh, tương đương với khẩu Chim ưng của Sa mạc MRI, chỉ cần một súng liền có thể đem đầu của nam nhân trước mắt này bắn nát.

* inch:  ký hiệu hoặc viết tắt là in, là tên của một đơn vị chiều dài trong một số hệ thống đo lường khác nhau, bao gồm Hệ đo lường Anh và Hệ đo lường Mỹ

Thời điểm nhận được điện thoại của Tề Sách, Sở Diễm vẫn còn đùa nghịch con mèo nhỏ đang ngủ say. Hai năm không gặp, Lâm Mặc gầy đi không ít, trên khuôn mặt xinh đẹp kia cũng bị mài mòn đi phân nửa sự ngây thơ. Kim chủ đại nhân cúi xuống nhẹ nhàng cắn lên vành tai, hai má cùng môi của con mèo nhỏ. Vì sao lại muốn chạy? Ở lại bên người của tôi, tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại, chậm rãi bồi thường cho em. Chính là hiện tại, tôi chỉ muốn đem em khóa vào trong chiếc lồng bằng vàng lung linh tinh xảo, nhìn cặp mắt trong veo kia của em nhiễm đầy nước mắt.

“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?” Sở Diễm không kiên nhẫn nâng lên họng súng. Mặc dù lúc rời đi, Lâm Mặc đã bị hắn dùng còng tay khóa lại ở đầu giường, nhưng mà trong lòng vẫn ẩn ẩn có chút bất an. Loại bất an này, chỉ khi nào ở bên người của con mèo nhỏ, mới có thể được tiêu trừ. Hai năm chia lìa thực sự là lâu lắm, lâu tới mức khi hai người gặp lại, đã trải qua hoan ái kịch liệt rồi, kim chủ đại nhân vẫn còn cảm thấy không được chân thực.

“Tiểu Mặc ở chỗ của anh, tôi tới đưa em ấy đi.” Đối mặt với họng súng, Ảnh đế không chút sợ hãi. Anh chỉ là chậm rãi xoay xoay chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu, tựa như đang cùng một người bạn gặp mặt.

“Không có khả năng, anh có thể đi được rồi.” Sở Diễm cười nhạo, “Anh là tự mình rời đi, hay là để thuộc hạ của tôi nâng anh ra ngoài?”

“Anh đây là phi pháp giam cầm.” Tề Sách nhíu mày.

“Pháp? Cái gì pháp? Đối với Lâm Mặc mà nói, tôi mới là pháp của em ấy.”

* pháp:  tức là pháp luật, ám chỉ luật lệ hoặc tiêu chuẩn cao nhất

“A, anh là cái gì của em ấy, thế nhưng lại dám dõng dạc nói ra những lời này.”

“Là nam nhân của em ấy.” Sở Diễm đã không còn kiên nhẫn, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị một câu của Tề Sách làm dừng lại bước chân.

“Anh có biết vì sao hai năm trước Tiểu Mặc lại lựa chọn rời đi không?”

Sở Diễm mạnh quay đầu lại nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi trên sopha, nam nhân nói xong những lời này, cũng không tiếp tục mở miệng. Anh chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ bên trong ly rượu, Chianti lâu năm, mùi vị nồng đậm, hương vị phức tạp, thực giống như Ảnh đế lúc này, khiến cho người khác nhìn không ra suy nghĩ.

Hồi lâu không nói gì, kim chủ đại nhân đột nhiên cao ngạo cười, “Vì sao đã không còn quan trọng, quan trọng là… về sau này, em ấy sẽ không có cơ hội để rời khỏi tôi nữa.”

“Cho nên?”

“Cho nên anh có thể cút.”

“Sở Diễm, anh cho là…” Tề Sách dừng lại một chút, “Nếu không giao ra Lâm Mặc, anh có thể rời khỏi Italia hay sao?”

Sở Diễm cười lạnh, “Là tôi sơ sót, tôi hẳn là phải gọi anh một tiếng biểu thiếu gia của Borgia?”

* biểu thiếu gia:  thiếu gia của bàng chi, không phải thiếu gia chi chính của gia tộc

* gia tộc Borgia:  một gia tộc nổi tiếng từ thời kỳ Phục Hưng của Italia, có sức ảnh hưởng rất lớn ở hai mảng chính trị và các vấn đề của giáo hội

Tề Sách nâng lên ly rượu, ý bảo anh cứ tùy ý.

“Chúng ta đây liền thử xem đi.”

Tề Sách không tiếp tục nói với hắn nữa, nâng lên cổ tay nhìn thời gian. Buông xuống ly rượu trong tay, anh tao nhã hướng Thái tử gia hắc đạo gật gật đầu, “Thời gian không sai biệt lắm, tôi đi trước, anh cứ tự nhiên.”

Thời điểm Sở Diễm ý thức được có cái gì đó không đúng thì đã quá muộn. Hắn hướng về phía phòng ngủ, mở cửa ra chỉ thấy trên giường trống trơn cùng với còng tay trơ trụi đã bị mở khóa, mà Lâm Mặc không thấy tung tích đâu.



Thời điểm Lâm Mặc tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Tòa lâu đài theo phong cách Châu Âu cổ xưa, những mảnh vụn dương quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo nên một mảnh màu sắc ấm áp, khiến cho con mèo nhỏ cả người đều cảm thấy lười biếng.

Cửa bị đẩy ra, con mèo nhỏ vẫn còn đang cùng chiếc giường lớn mềm mại tâm sự, mày mau buông tao ra, đã giữa trưa rồi, tao muốn rời giường; một mặt khác lại nắm chặt lấy chăn, hai má không nhịn được liên tục cọ cọ trên gối đầu, đây nhất định là lông của thiên nga nha, thực thoải mái ~

Tề Sách bưng bữa sáng đi vào vừa nhìn thấy liền buồn cười, đem con mèo nhỏ đang lại giường kéo ra khỏi ổ chăn, cầm ly sữa trong tay đưa cho cậu.

* lại giường:  trạng thái tâm lý vừa mới tỉnh dậy, không muốn rời khỏi giường mà muốn tiếp tục ngủ tiếp

Lâm Mặc nghi hoặc xoa xoa mắt, nếu nhớ không lầm thì tối hôm qua bản thân đã bị Sở Diễm bắt được đi, như thế nào hôm nay tỉnh lại lại nhìn thấy Tề Sách? Chẳng lẽ đụng phải kim chủ đại nhân đều là do bản thân mơ? Vậy địa phương phía sau ẩn ẩn đau xót là chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn thấy Lâm Mặc không có vươn tay ra nhận lấy ly sữa, Ảnh đế đại nhân kiên nhẫn đem ly sữa đưa tới bên miệng của cậu. Con mèo nhỏ theo bản năng uống xuống một ngụm, lại ngẩng đầu lên, quanh môi liền dính một vòng tròn màu trắng sữa. Ảnh đế đại nhân tính tình tốt cầm lấy khăn tay giúp con mèo nhỏ lau miệng, Lâm Mặc thời điểm phản ứng lại kịp, mặt liền đỏ bừng lên. Cậu vội vàng tiếp nhận khăn tay, lắp bắp kêu một tiếng: “Tề ca.”

Một tiếng động ở cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội của hai người. Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, một nam nhân người Italia có đôi mắt màu xanh, khuôn mặt rất dễ nhìn, trúc trắc dùng Hán ngữ chào hỏi, “Honey, ngủ ngon sao?”

Lâm Mặc vốn tưởng những lời này là hỏi Tề Sách, không nghĩ tới vị soái ca kia lại đi đến bên giường, cúi người hôn xuống trên khóe miệng của con mèo nhỏ.

    热门排行

    友情链接