您现在的位置是:Kinh doanh >>正文
Minh Nhí: 'Nghề diễn khổ nhưng ai giàu bằng Hoài Linh, Trường Giang'
Kinh doanh8人已围观
简介Nhìn tốc độ làm việc của nghệ sĩ Minh Nhí,íNghềdiễnkhổnhưngaigiàubằngHoàiLinhTrườtrận đấu aston vill...
Nhìn tốc độ làm việc của nghệ sĩ Minh Nhí,íNghềdiễnkhổnhưngaigiàubằngHoàiLinhTrườtrận đấu aston villa không ai nghĩ anh đã bước sang tuổi 56. Dáng người nhỏ con nhưng luôn luôn tất bật, nhanh nhẹn và khẩn trương. Thoắt cái, thấy anh đang đứng trên sân khấu nắm tay, chỉ dạy học trò tại sân khấu kịch Minh Nhí. Rồi tự tay anh chuẩn bị đạo cụ cho các học trò để tập luyện vở diễn mới.
Minh Nhí là vậy, luôn nhiệt thành và tâm huyết với nghiệp diễn, với học trò và những người thân yêu. Nhưng ẩn sau đó là đôi mắt trũng sâu và thâm quầng, luôn trong trạng thái buồn ngủ của anh.
Làm nghệ sĩ là phải chấp nhận cực khổ
- Ở tuổi 56, một ngày của nghệ sĩ Minh Nhí sẽ diễn ra như thế nào?
- Mỗi một ngày của tôi diễn ra theo nhịp điệu khác nhau, tùy vào công việc. Như hôm nay, 7h tôi đã phải thức dậy để chuẩn bị tham dự một sự kiện bên Hội Văn học Nghệ thuật. Sau đó, tôi trở lại sân khấu kịch để điều hành các công việc, lên lớp, giảng dạy học trò. Quần quật cả ngày ở sân khấu, đến 22h, tôi mới về nhà nghỉ ngơi.
Những ngày quay phim, nếu đoàn phim yêu cầu 7h có mặt thì 6h tôi dậy chuẩn bị, trang điểm, quay hết phân đoạn của mình rồi trở lại sân khấu tiếp tục công việc. Ngoài ra, tôi còn tham gia các game show truyền hình, sitcom... Nói chung, thời gian bây giờ chủ yếu tôi dành cho công việc và sân khấu.
![]() |
Minh Nhí tự hào đào tạo nhiều nghệ sĩ thành công. |
- Với khối lượng công việc nhiều như vậy trong khi tuổi đã lớn, có bao giờ anh cảm thấy kiệt sức và muốn buông bỏ?
- Nhiều lúc tôi cảm thấy đuối lắm, mệt mỏi và căng thẳng, nhưng bản thân không cho phép mình gục ngã. Bởi lẽ, sân khấu này cần tôi, các diễn viên và học trò luôn trông chờ vào thầy. Nếu tôi buông bỏ thì sân khấu này ai lo. Bao nhiêu công việc quan trọng không ai quyết.
Có những ngày bị bệnh nhưng tôi cũng phải ráng đến sân khấu để giải quyết công việc. Nhiều lúc chỉ ước được một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa, nằm ở nhà trong phòng máy lạnh, bật tivi xem các chương trình yêu thích rồi ăn uống món ngon con cháu nấu. Bây giờ, thời gian để đi khám bệnh hay tập thể dục còn không có.
- Khán giả rất chua xót và cảm thấy tội nghiệp cho các nghệ sĩ khi thấy những hình ảnh ở hậu trường như NSƯT Hoài Linh ăn bánh mì trừ bữa, Trấn Thành ngủ vạ vật ở cánh gà...Điều đó khiến anh ngẫm gì về nghề của mình?
- Không chỉ riêng Hoài Linh hay Trấn Thành mà tất cả nghệ sĩ đều có những giây phút như vậy. Ví dụ như quay phim vào lúc 3, 4h sáng, ai cũng phải tranh thủ tìm cho mình một góc khuất, ít ánh sáng để ngủ lấy sức. Có nhiều người ngủ ở sàn nhà vì không có ghế. Nhưng xin khán giả đừng gọi đó là tội nghiệp hay thương hại cho nghệ sĩ mà nên gọi là thương. Thương vì sức lao động mà người nghệ sĩ đã bỏ ra để cống hiến cho nghệ thuật, phục vụ đời sống tinh thần cho khán giả.
Có lần khi diễn hài ở sân khấu quận 10, tôi đóng vai ông già đánh xe ngựa. Tới cảnh chở người bộ đội đang ôm hũ cốt của đồng đội về cho gia đình, đèn tắt. Tôi đang di chuyển sát mép sân khấu nên bị ngã xuống bục sân khấu cao gần 3 m. Cú ngã khiến chân phải của tôi bị rách một đường dài, máu chảy lênh láng. Tôi phải dùng khăn cột vết thương lại và diễn tiếp. Đến giờ tôi vẫn còn một vết sẹo dài ở chân phải.
Được làm nghệ thuật là hạnh phúc. Được vùng vẫy, thỏa sức bằng đam mê của mình thì sung sướng không gì bằng. Tiền bạc không thể mua được niềm vui đó.
Ai giàu bằng Hoài Linh, ai giàu bằng Trấn Thành, Trường Giang... nhưng khi đã dấn thân vào nghệ thuật, ai cũng nỗ lực hết sức, ráng chịu mọi cực khổ, dù ăn uống không đúng giờ, ngủ nghê không khoa học.
Làm nghệ sĩ là phải chấp nhận cực khổ. Tất nhiên là nghề nào cũng có những cái khổ riêng nhưng để trở thành nghệ sĩ là hành trình gian nan, phải đánh đổi bằng mồ hôi, công sức, nước mắt và cả máu nữa. Nhưng nếu ai hỏi tôi có thích làm nghệ sĩ không? Thích chứ. Nếu kiếp sau làm nghệ sĩ mà cực khổ gấp vạn lần tôi vẫn chấp nhận.
Vẫn phải chọc cười khán giả khi nghe tin cha mất
- Hơn 30 năm gắn bó với sân khấu, với nghiệp diễn, theo anh niềm vui lớn nhất của người nghệ sĩ là gì?
- Niềm vui của người nghệ sĩ là được làm nghề, được đứng trên sân khấu để cống hiến cho khán giả những tác phẩm hay, có ý nghĩa.
Người nghệ sĩ cảm thấy hạnh phúc khi nhận được sự trân trọng của khán giả, đồng nghiệp. Có thể cái tên Minh Nhí không còn “hot” như ngày xưa nhưng giờ đi đâu ai cũng gọi tôi bằng thầy, điều đó khiến tôi vô cùng tự hào. Tôi đến chùa, hoặc đi thăm chị gái ở bệnh viện, nhiều khán giả vẫn nhận ra dù che khẩu trang. Họ đi theo tôi gọi tên và vẫy tay rối rít. Không gì hạnh phúc và vui sướng khi chứng kiến những việc này.
- Có phải vì niềm vui đó mà người nghệ sĩ chấp nhận cực khổ, lao lực, ăn nhanh ngủ vội. Nhiều diễn viên, ca sĩ thậm chí phải sử dụng thuốc ngủ để có một giấc ngủ ngon, còn nghệ sĩ Minh Nhí đã từng thế?
Không biết các đồng nghiệp của Minh Nhí thế nào, còn bản thân tôi không sử dụng thuốc ngủ. Làm cả ngày mệt nhoài rồi đến tối nằm xuống giường là ngủ. Trước đây, khi đi diễn ở nước ngoài, phải ngồi máy bay nhiều giờ đồng hồ, Anh Vũ có cho mình uống thuốc ngủ. Mình chỉ uống nửa viên là ngủ không biết trời trăng gì. Sau này, nghe bạn bè nói nhiều về tác hại của thuốc ngủ thì tôi không dám sử dụng nữa vì sợ nhờn và ảnh hưởng sức khỏe. Để giữ sự tỉnh táo khi làm việc, tôi thường tìm một góc nào đó để chợp mắt một lúc lấy lại sức.
Trời thương cho tôi sức khỏe tốt để đảm đương, cáng đáng công việc của sân khấu nên chưa lúc nào phải nhập viện vì kiệt sức hay mắc phải bệnh nặng như các đồng nghiệp khác. Thỉnh thoảng tôi bị đau đầu vì phải suy nghĩ quá nhiều, làm sao để sân khấu được “sáng đèn”, học trò có đất diễn, được tiếp cận khán giả.
- Áp lực công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền đã khiến một số nghệ sĩ không thể tiếp tục theo đuổi con đường nghệ thuật, buộc phải rẽ ngang để tìm kiếm một công việc khác. Anh nghĩ sao về điều này?
- Trong nghề thường nói câu cửa miệng: "Tổ đãi người nào người ấy nổi tiếng. Nghĩa là cái duyên với nghề diễn nữa". Trong quá trình giảng dạy, tôi cũng nói với học trò của mình: “Không phải ai học làm diễn viên đều sẽ nổi tiếng. Quên chuyện đó đi”.
Có những bạn trẻ có tài năng, chăm chỉ làm nghề nhưng mãi vẫn chưa nổi tiếng vì chưa cơ hội để tỏa sáng. Có trường hợp bỗng vụt sáng sau một vai diễn, một bài hit. Những bạn không trụ được với nghề vì thu nhập thấp, ít show, không đủ sống phải kiếm nghề khác để sống thì tôi thấy thương lắm.
Một số học trò tôi dạy, không ai nghĩ tụi nó sẽ có ngày nổi tiếng, vì mới đầu vào lóng nga lóng ngóng, không biết diễn, đứng trên sân khấu như trời trồng. Thầy giáo phải lên tận sân khấu thị phạm, chỉ dạy từng động tác, cách nhấn nhá đài từ. Như Thúy Nga ấy, lúc vào học chưa biết gì, đến động tác bắt bướm mà diễn như đang chụp ếch, bị thầy la mắng hoài.
Tuấn Dũng bề ngoài lùn ngủn, diễn khi nào cũng cúi đầu xuống. Việt Hương không đẹp như giờ, diễn không hay. Xuân Nghị thì đen đúa, xấu, diễn dở, học trầy trật, bị thầy chửi lên chửi xuống. Vậy mà không ai nghĩ một ngày tụi nó sẽ tỏa sáng và nổi tiếng như bây giờ. Tuy vậy, mỗi lần gặp, tôi vẫn dặn dò học trò của mình, phải luôn luôn sáng tạo, làm mới mình, không được tự cao, tự mãn. Làm nghệ sĩ để được khán giả yêu quý là điều rất khó, phải cố mà giữ gìn.
- Phần lớn thời gian anh dành cho công việc, chắc anh luôn cảm thấy ân hận, nuối tiếc vì không dành nhiều thời gian cho gia đình?
- Cuộc sống của tôi là ở ngoài đường. Tôi ít khi nói chuyện với mọi người trong gia đình. Tuy vậy, mọi người rất quan tâm nhau. Các anh chị em, con cháu trong đại gia đình Minh Nhí luôn theo dõi và động viên, chăm sóc tôi. Con trai nuôi Minh Khải lúc nào cũng quan tâm đến ba, thường xuyên hỏi ba ăn uống như thế nào, khuyên ba bớt hút thuốc. Gia đình khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và không cô đơn.
Điều khiến tôi nuối tiếc nhất trong cuộc đời mình là khi đã có tiền, nổi tiếng thì cha mẹ mất sớm, không được hưởng thành quả của con. Tôi vẫn còn nhớ như in, vào năm 1997, lúc đang đứng trong cánh gà ở sân khấu Trống Đồng (TP.HCM) để chờ diễn cùng Hữu Châu thì nhận được tin nhắn cha qua đời. Ban đầu tôi không tin nhưng sau đó người nhà liên tiếp nhắn tin thông báo.
Lúc đó, đầu óc trống rỗng, đau đớn, chỉ muốn chạy về để nhìn mặt cha lần cuối. Đúng lúc ấy tiếng người dẫn chương trình giới thiệu tên Hữu Châu và Minh Nhí, tôi phải nén lòng lại, bước ra diễn và chọc cười khán giả nhưng trong lòng thì sụp đổ, vỡ vụn. Diễn xong là 23h, tôi thuê xe chạy về Sa Đéc (Đồng Tháp) chịu tang cha.
Hồi nhỏ, tôi thường nói với cha mẹ là lớn lên con sẽ giàu thiệt giàu, kiếm nhiều tiền về nuôi cha mẹ. Vậy mà tới lúc vừa mua được nhà mấy ngày, tính đón cha lên ở thì cha lại không còn.
Cách đó 4 năm, khi tôi mua căn nhà thứ hai thì mẹ mất. Nỗi đau liên tiếp khiến tôi quỵ ngã. Nếu không có anh chị em và các cháu động viên, chăm sóc thì không gượng dậy nổi. Bây giờ, giúp được gì cho gia đình là tôi làm hết mình.
![]() |
Minh Nhí và Hồng Vân thân thiết nhiều năm qua. |
- Ở tuổi 56, Minh Nhí vẫn đi về một mình. Anh có nghĩ đến việc tìm một người bạn đời để bầu bạn, chăm sóc mình khi về già?
- Trước đây, tôi từng có vợ và gãy đổ nên giờ không nghĩ đến chuyện kết hôn, có gia đình nữa. Tôi nghĩ đây là nghiệp của mình nên mình phải chịu.
Tôi rất buồn nếu bị quên lãng
- Trong các thế hệ học trò, người nào khiến Minh Nhí tự hào nhất?
- Mỗi học trò tôi tự hào theo một cách riêng. Hạnh phúc của một người thầy là thấy học trò thành công. Nói thiệt, khi tôi diễn một vở mà người ta khen, tôi thấy không vui bằng học trò mình được khen. Học trò của tôi đứa nào cũng ngoan, lễ phép và thương thầy lắm.
Có khi nửa đêm, Việt Hương còn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe thầy. Khi thầy có show, nhờ tụi nó đi diễn cùng, đứa nào cũng nhiệt tình, đi theo diễn mà không bao giờ hỏi han cát-xê. Thầy đưa sao lấy vậy.
Cuộc đời tôi chỉ có học trò và sân khấu. Bởi vậy, nhiều khi mệt nằm nghỉ ở nhà ngó qua camera thấy đám học trò đang chơi đùa, chọc giỡn nhau trong lớp học, không chịu được cũng lóp ngóp ngồi dậy, chạy đến với tụi nó. Thường ngày, dạy xong là 21h nhưng tôi cũng ngồi nán lại, nói chuyện, nghe tụi nhỏ kể chuyện đến 22h mới trở về nhà.
- Anh có thầy buồn khi người ta nói Minh Nhí đã hết thời. Bây giờ là thời của Trấn Thành, Trường Giang, Thu Trang, Xuân Nghị, Mạc Văn Khoa..?
- Không. Có gì mà buồn chứ. Đây là quy luật của nghệ thuật. Tre già măng mọc có gì lạ đâu. Hồi anh mới ra trường, chú Bảo Quốc, Duy Phương, Phú Quý lúc ấy đã nổi tiếng, ai ai cũng biết tới.
Sau đó, đến thế hệ của Thành Lộc, Việt Anh, Hữu Châu, Minh Nhí. Tiếp là Việt Cường, Phước Sơn, Kiều Oanh nổi lên. Sau này là Việt Hương, Tiết Cương, Thúy Nga rồi Trấn Thành, Trường Giang, Thu Trang. Một lứa thế hệ diễn viên đang nổi lên được giới trẻ yêu thích là Diệu Nhi, Xuân Nghị, Tuấn Dũng... Các diễn viên trẻ bây giờ có tài năng và đạo đức. Đứa nào gặp tôi cũng lễ phép chào hỏi.
Đến giờ, tôi vẫn thầm cảm ơn ông Tổ thương mình, vẫn cho mình làm nghề và được mọi người nhớ đến. Tôi rất buồn nếu bị quên lãng.
![]() |
Minh Nhí mở sân khấu kịch và đào tạo diễn viên. |
- Sau 3 năm mở sân khấu kịch, việc kinh doanh của anh thế nào?
- Hiện tại, tôi, Hữu Châu, Thanh Thuỷ và Quốc Thảo là 4 cái tên chính đứng lớp để truyền thụ kinh nghiệm. Sân khấu kịch chỉ diễn thứ 7, chủ nhật thôi, có vở Tiếng vạc sành khán giả vẫn còn xem nhiều nên bán vé tốt.
Ngoài những vở kịch lừng danh ngày trước, tôi làm thêm những vở mới để thu hút người xem. Lượng khách đến trong 2 ngày cuối tuần cũng khá ổn định. Tôi đang mơ mộng có được một sân khấu lớn hơn, ở vị trí thuận lợi hơn. Vì sân khấu Minh Nhí hiện nay ở trong hẻm nhỏ, ít người biết, lại được 120 ghế.
Nếu có sân khấu lớn, tôi có thể sản xuất những chương trình hoành tráng hơn để học trò có đất diễn, tiếp cận khán giả và tỏa sáng.
- Trước những khó khăn của sân khấu kịch nhiều năm nay, anh đã có giải pháp gì để sân khấu Minh Nhí luôn “sáng đèn” và hút khán giả?
- Sân khấu kịch thành phố trong mấy năm nay lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Việc bán vé èo uột. Khán giả đi coi kịch rất ít, thưa thớt. Đó là tình trạng chung. Bởi vì giờ chỉ cần một cú click chuột là có thể xem mọi thứ trên YouTube, mạng xã hội... mà không tốn tiền. Chính vì vậy, khán giả chịu mua vé, đến tận sân khấu để coi là những người yêu kịch, bản thân tôi và các đồng nghiệp vô cùng trân trọng.
Ở sân khấu kịch Minh Nhí, tôi luôn ráng làm cho đàng hoàng, đầu tư chỉn chu vở diễn để khán giả tới xem không có cảm giác thất vọng. Vấn đề hiện nay là việc tìm kịch bản hấp dẫn, vừa có tính giải trí, vừa có tính giáo dục rất khó.
Nếu có kịch bản hay, chiều sâu sẽ thu hút được nhiều khán giả đến với sân khấu. Bản thân tôi cho rằng sân khấu có vị trí riêng trong đời sống nghệ thuật, không dễ gì có thể thay thế được.
Theo Zing.vn
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo PSG vs Marseille, 02h45 ngày 17/3: Khó thắng cách biệt
Kinh doanhNguyễn Quang Hải - 16/03/2025 09:14 Pháp ...
阅读更多Đề xuất lịch nghỉ Tết âm lịch Ất Tỵ 9 ngày
Kinh doanhBộ Lao động Thương binh và Xã hội vừa gửi văn bản xin ý kiến 16 cơ quan, bộ ngành về phương án nghỉ Tết Âm lịch 2025 trước khi trình Thủ tướng quyết định. Cơ quan này đề xuất nghỉ hai ngày trước và ba ngày sau Tết, từ 26 tháng chạp năm Giáp Thìn đến hết mùng 5 tháng giêng Ất Tỵ, tức từ thứ bảy ngày 25/1 đến hết chủ nhật 2/2/2025. Nếu phương án được thông qua, công chức, lao động cả nước sẽ nghỉ lễ kéo dài 9 ngày gồm 5 ngày nghỉ chính thức và 4 ngày nghỉ cuối tuần của hai tuần liên tiếp.
">...
阅读更多Khai mạc Olympic
Kinh doanhBạn nói, đây là một hiệu ứng tích cực từ buổi lễ khai mạc vừa diễn ra. Cũng buổi sáng đó, khu chợ trời trong thành phố tôi sống râm ran hẳn lên, từ người mua đến người bán đều xôn xao bàn tán từng tiết mục. Gia đình tôi buổi tối hôm khai mạc đã nín thở ngồi trước màn hình. Chúng tôi nín thở, trước hết vì sợ khủng bố, vì ngay trước đó đã có tin cảnh báo, sau nữa là vì thời tiết được dự báo mưa rất to. Nhưng suốt buổi lễ, điều khiến cả nhà tôi nín thở lại là những câu chuyện muôn màu muôn vẻ diễn ra trước mắt - khi đẹp đến nao lòng, lúc lại lố bịch, trào phúng, quá khích đậm chất Pháp.
Có lẽ cản trở lớn nhất đối với khán giả toàn cầu chính là những ẩn dụ đằng sau từng chi tiết nhỏ trong lễ khai mạc. Nhiều người cho rằng Thế vận hội Olympic là sự kiện chung của toàn nhân loại, nên không thể đòi hỏi khán giả phải có kiến thức hàn lâm để thẩm thấu chương trình. Điều này cũng nói lên phần nào sự kiêu hãnh của nước Pháp: hãy tìm hiểu về chúng tôi, yêu hay không tùy bạn.
Hình ảnh người phụ nữ ôm chiếc đầu của mình bên khung cửa sổ tòa nhà Conciergerie là Marie-Antoinette, hoàng hậu với lối sống xa hoa đã trở thành biểu tượng cho sự ngông cuồng không kiểm soát của tầng lớp quý tộc Pháp. Giây phút đó cũng vang lên giai điệu nổi tiếng của Cách mạng Pháp Ah! Ça Ira(Rồi sẽ tốt thôi!). Một màu hồng tỏa ra xung quanh tòa nhà Conciergerie, chính là nơi hoàng hậu bị giam giữ trước khi bị đưa ra chém đầu vào 16/10/1793. Vậy là không có thần chết nào cả. Hình ảnh biểu tượng về hoàng hậu Marie-Antoinette là một phần của câu chuyện Cách mạng Pháp, khởi đầu cho tuyên bố về giá trị tự do - bình đẳng - bác ái của quốc gia này.
Nếu để ý, khán giả sẽ thấy ca sĩ da màu xuất hiện khá nhiều, nổi bật nhất là màn biểu diễn của Aya Nakamura. Mấy tháng trước, khi có tin siêu sao R&B người Pháp gốc Mali Aya Nakamura sẽ biểu diễn tại Thế vận hội, một làn sóng phẫn nộ nổ ra, đặc biệt từ nhóm bài trừ người nhập cư. Họ cho rằng cô ấy "không đủ Pháp", thậm chí còn không biết nói tiếng Pháp đúng cách.
Nhưng ban tổ chức sắp xếp cho Aya biểu diễn ngay trước Viện Hàn lâm Pháp, nơi bảo vệ nhiệt thành "ngôn ngữ của Molière", cùng Lực lượng Vệ binh Cộng hòa, dàn nhạc của Hiến binh Quốc gia. Đây là một ý tưởng táo bạo. Trước Viện Hàn lâm Pháp, Aya đã hát một đoạn nhạc có lời thế này "Chắc tôi phải sửa lại ngôn từ của mình thì họ mới hài lòng, phải dùng ngôn ngữ Moliere cơ!". Màn biểu diễn chính là một tuyên ngôn về sự cởi mở, hiện đại ở nước Pháp đa văn hóa ngày nay.
Bên cạnh màn nhạc Pop rất "đời" của Aya, khán giả lại được thấy nghệ sĩ da màu Axelle Saint-Cirel đứng trên nóc Cung điện lớn ngân vang quốc ca Pháp La Marseillaisetheo phong cách opera, trong y phục mang màu cờ nước Pháp do nhà mốt Dior thiết kế. Axelle là ca sĩ nhập cư, chưa có nhiều tiếng tăm ở Pháp. Sau buổi biểu diễn, nhiều tờ báo đăng tiêu đề: "Axelle Saint-Cirel, người đã hát quốc ca Pháp trong lễ khai mạc Olympic Paris 2024, là ai?"
Thế kỷ này, thế giới vẫn còn nói nhiều về bình đẳng giới, về nữ quyền. Để thể hiện sự ủng hộ bình đẳng giới, tại Olympic Paris, những bức tượng của phụ nữ Pháp từ nhiều thời đại đấu tranh cho nữ quyền đã xuất hiện, gồm tượng của Gisèle Halimi - luật sư đấu tranh cho phụ nữ; triết gia - nhà văn Simone de Beauvoir; nhà nữ quyền vô chính phủ Louise Michel; và Simone Veil, cựu bộ trưởng, nghị sĩ, người sống sót sau thảm họa diệt chủng, người đã chiến đấu quyết liệt chống lại đảng Bảo thủ để hợp pháp hóa việc phá thai vào năm 1975.
Nhưng cũng có những người đã bỏ qua những chi tiết đầy cởi mở và mang nhiều giá trị gắn kết sắc tộc, văn hóa này, chỉ để phản đối màn biểu diễn của những drag queens - nghệ sĩ thuộc cộng đồng LGBT. Tận 3-4 ngày sau lễ khai mạc, người ta vẫn còn tranh cãi xem bức tranh nào đã được tái hiện...
Đối với chúng tôi, màn biểu diễn thể hiện một phong trào văn hóa mới. Tôi hỏi cô con gái 17 tuổi nghĩ thế nào về tiết mục drag queens, con bảo con không thích lắm, không phải gu của con nhưng con thấy không vấn đề gì, chương trình thêm phong phú đặc sắc thôi, lễ khai mạc đâu chỉ dành riêng cho con. Là một người mẹ, tôi thấy vui vì con có cái nhìn cởi mở, bao dung và tươi sáng.
Thế giới luôn chuyển động, công nghệ thay đổi, đời sống thay đổi, văn hóa cũng sẽ dịch chuyển. Có thể sự dịch chuyển văn hóa này chưa phù hợp với mỹ cảm một số thế hệ, nhưng không có nghĩa là nó không có đời sống riêng và không thể tiếp tục phát triển. Trên thực tế, drag queens không phải là hiện tượng mới lạ, mà đã có lịch sử lâu đời trong nhiều nền văn hóa dưới các hình thức khác nhau, từ các buổi diễn thời kỳ Elizabeth ở Anh, nơi đàn ông thường đóng vai nữ, cho đến Kabuki ở Nhật Bản hay Kinh kịch ở Trung Quốc.
Ngày nay, hoạt động văn hóa drag queens thể hiện tính đa dạng và bao dung của xã hội hiện đại. Chúng khuyến khích sự chấp nhận và tôn trọng những khác biệt về giới tính và bản dạng. Đây là yếu tố quan trọng để xây dựng một xã hội công bằng, nơi mọi người đều được tôn trọng và có quyền thể hiện bản thân. Nghiên cứu từ Robert D. Putnam, giáo sư tại Đại học Harvard (2007) chỉ ra rằng những xã hội chấp nhận và khuyến khích đa dạng văn hóa thường có xu hướng hạnh phúc và sáng tạo hơn. UNESCO cũng đã công nhận nhiều nghệ sĩ drag như là những đại sứ văn hóa, giúp thúc đẩy sự đa dạng và bảo vệ các giá trị văn hóa.Cuối cùng, màn thắp ngọn đuốc Olympic thực sự là một khoảnh khắc mang tính biểu tượng, theo phong cách Jules Verne. Trước đây, ngọn lửa Olympic được thắp sáng bên trong sân vận động, nhưng người Pháp quyết định cho "ngọn lửa" bay lơ lửng trên Thành phố Ánh sáng, để tỏ lòng kính trọng với những người tiên phong trong ngành hàng không Pháp, anh em nhà Montgolfier, những người phát minh ra khinh khí cầu. Chuyến bay khinh khí cầu đầu tiên diễn ra vào năm 1783, tại Jardin des Tuileries, ở cùng địa điểm.
Lần này, công ty điện lực EDF của Pháp đã tạo ra ngọn lửa không cháy mà chiếu sáng, bằng nước và ánh sáng, thể hiện cam kết của Pháp đối với quá trình chuyển đổi xanh.
Lễ khai mạc Olympic Paris 2024 có những hạt sạn, đã được báo chí chỉ ra, và Ban tổ chức cũng đã xin lỗi nếu ai đó cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng sẽ không công bằng nếu đó là tất cả những gì được nhớ đến về sự kiện này.
Trong một xã hội với tinh thần, tự do, bình đẳng, bác ái, không một ai, không một nghệ sĩ nào bị lãng quên, dù người đó già hay trẻ, hàn lâm hay đại chúng, béo hay gầy, da màu hay da trắng, giới tính thông thường hay giới tính đặc biệt. Theo các nhà tổ chức, mục đích của việc này là "truyền bá tinh thần Olympic, thấm nhuần tình hữu nghị và đoàn kết, mời gọi thế giới đến với nhau sau sự kiện này". Có lẽ chính vì thế, để kết thúc, BTC đã chọn ca khúc Ca tụng tình yêuđể cất lên bằng tiếng tiếng hát của Céline Dion.
Lễ khai mạc Olympic Paris là một dịp nhắc lại rằng, thế giới vẫn còn quá nhiều khác biệt, ngay cả khi người ta dường như nỗ lực làm gì đó để góp phần xóa mờ sự khác biệt.
Nhưng tôi nghĩ, thế giới còn lại gì nếu không còn tình yêu và sự sẻ chia, giữa người và người, với nghệ thuật, với những điều mới mẻ?
Tình yêu và sự sẻ chia sẽ giúp con người vượt lên những tị hiềm, khác biệt, để nhìn sâu hơn vào những thông điệp bao trùm, để gắn kết và yêu thương; thay vì chia rẽ bởi các chi tiết phân mảnh, thoạt tưởng như là cười cợt và báng bổ.
Ngô Thị Phương Lê
">...
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Fiorentina vs Juventus, 0h00 ngày 17/3: Lão bà sa cơ
- 'Kinh hồn bạt vía' vì chiêu đánh ghen độc của vợ
- Đời còn gì khổ hơn lấy phải chồng đần!
- Tủi quá, từ ngày có con, vợ chẳng cần chồng!
- Nhận định, soi kèo AS Roma vs Cagliari, 22h00 ngày 16/3: Giận cá chém thớt
- Chồng kể chuyện ái ân với người cũ cho vợ nghe
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Mladost Novi Sad vs Macva Sabac, 20h00 ngày 17/3: Chủ nhà thắng thế
-
Tôi đi đâu, làm gì cũng mua quà về cho ba mẹ chồng; có miếng ăn ngon cũng nhịn miệng cho ông bà. Thế mà khi mấy chị em bạn dâu về thăm, mẹ đem ra cho họ ăn hết, quà tôi mua tặng thì lại mang ra bảo mấy chị thích cái nào thì cứ lấy cái đó. Tôi bực tức nói với Thắng: “Mẹ chỉ thương mấy chị chứ không hề thương em. Những thứ đó, em không dám xài nên mới mua tặng mẹ, vậy mà mẹ đem cho hết”. Chồng tôi cười: “Thì để anh đưa tiền cho em mua cái khác”.
Nhưng tôi không chịu. Đâu đơn giản chỉ là giá trị món quà mà đó còn là tình cảm của tôi dành cho mẹ. Bà không coi trọng tôi nên mới như vậy. Chưa hết, mỗi khi nghe tin các chị dâu sắp về, mẹ cứ lăng xăng, bắt tôi hết làm món này lại làm món khác đãi mấy chị. Có lần tôi bảo mẹ: “Mấy chị đâu có thiếu thốn gì mà mẹ lo dữ vậy? Nếu mấy chị muốn ăn thì lúc nào rảnh, về đây làm cùng ăn với ba mẹ”. Mẹ chồng tôi gạt đi: “Người ta là dân thành phố, không quen chuyện bếp núc, con phải làm”.
Nhưng tôi làm cái gì, mẹ chồng tôi cũng kiếm cách chê bai. Tôi đổ bánh xèo thì mẹ kêu nêm bột “lạt nhách”, làm nước mắm thì “ngọt ngây”, rau rác thì thiếu thứ này, thứ khác. Tôi kho cá thì mẹ kêu “mặn chát”; tôi nấu canh chua thì mẹ bảo “chua lè”, tôi giặt quần áo thì mẹ săm soi và bảo giặt chưa sạch, tôi quét nhà thì mẹ lại xách cây chổi móc moi trong gầm giường, gầm chạn rồi bảo tôi cẩu thả…
Mà không cẩu thả cũng không được. Nhà mấy chị có người giúp việc, còn tôi thì chỉ có một mình, làm sao mà tôi cẩn thận từng chút theo ý mẹ chồng? Tôi cũng phải đi làm kiếm tiền chớ có phải ở nhà chồng nuôi đâu mà mẹ so sánh với các chị dâu?
Mấy chị dâu tôi cả tháng mới về một lần, mua cho mẹ hộp sữa, lạng sâm thì mẹ đã đi khoe cùng làng, khắp xóm. Còn tôi, hầu hạ cha mẹ chồng từ sáng tới tối mà chưa bao giờ nghe một tiếng khen. Tôi ức quá nói với chồng: “Vậy sao mẹ không kêu chị hai về ở với mẹ đi? Con dâu quý, con dâu vàng bạc của mẹ mà…”. Chồng tôi lại cười: “Nói vậy thôi chớ anh thấy mẹ cưng em nhất”. Tôi không tin: “Cưng em mà suốt ngày la mắng, nói xấu sau lưng…”. Anh lại bảo: “Em coi, mẹ đâu có chịu ở chung với ai, chỉ nhất quyết ở với em thôi mà”.
Chuyện đó thì đúng là có thật. Mấy chị dâu tôi đòi rước lên chăm sóc, thậm chí chỉ lên chơi vài tháng rồi về nhưng mẹ tôi không chịu. Lần nào cũng vậy, lên được 2 ngày là bà khăng khăng đòi về. Tôi chưa kịp tận hưởng tự do thì đã thấy bà xuất hiện. Vậy là phải vội vội, vàng chạy ra đón mừng; dắt vào, pha nước, ngồi quạt, bóp tay chân, hỏi han chuyện ở thành phố… Nhìn vẻ mặt hỉ hả của mẹ chồng, tôi chỉ còn biết thở dài, không biết mình mắc nợ bà từ kiếp nào mà cứ phải đeo mang như vầy. Tôi không biết mình bị đọa đày đến bao giờ…
10 năm làm dâu đối với tôi là 10 thế kỷ. Giờ tôi chỉ thèm được ra riêng, được sống cho mình, được làm gì thì làm chẳng phải nhìn trước ngó sau… Thế nhưng chồng tôi không muốn như vậy. Anh nói: “Năm nay mẹ đã tám chục tuổi rồi, còn bao lâu nữa đâu mà em tính toán cho mệt? Đâu có ai chăm sóc mẹ tốt như em. Người già thì hay khó tính, mẹ nói vậy chứ đi đâu mẹ cũng khoe em”.
Những điều anh nói, chỉ duy nhất điều cuối cùng tôi không tin. Tôi có nghe ai học lại chuyện mẹ chồng khen mình đâu? Bà chỉ toàn nói xấu, nói sau lưng, rầy la đến rát mặt. Thậm chí khi ba má, anh chị em tôi tới chơi, mẹ chồng tôi cũng chẳng kiêng dè, muốn rầy ra thì rầy la.
Mới tuần trước, chị dâu đầu về chơi, tặng mẹ cái khăn lụa, vậy là mẹ cạnh khóe: “Vợ thằng Thắng chớ có bao giờ biết mua tặng mẹ mấy thứ này”. Trời ơi, mẹ già rồi, có đi đâu mà phải mua khăn đẹp, khăn sang trọng như vậy? Sao mẹ không thấy tôi gỡ từng miếng xương cá, chọn miếng thịt mềm nhất, ngon nhất; nấu cho mẹ những bữa cơm nóng sốt nhất… Khi mẹ đau bụng, nhức đầu, sổ mũi, tôi chứ không phải mấy chị dâu khác phải nấu lá xông, nấu cháo cảm, xoa dầu cho mẹ…
Trời ơi, sao đời bất công vậy? Tôi còn phải chịu cảnh đọa đày đến bao giờ? Có ai hiểu cho tôi không?
(Theo NLĐO)" alt="Tôi mắc nợ mẹ chồng từ kiếp nào mà cứ phải đeo mang như vầy?">Tôi mắc nợ mẹ chồng từ kiếp nào mà cứ phải đeo mang như vầy?
-
Byun Hee-soo khóc trong cuộc họp báo tại Trung tâm Nhân quyền Quân sự Hàn Quốc ở Seoul, Hàn Quốc, ngày 22/1/2020.
Tòa án quận Daejeon hôm 21/10 đã ra phán quyết rằng việc quân đội giải ngũ cựu trung sĩ Byun Hee-soo, người từng lái xe tăng trong quân đội Hàn Quốc, là trái pháp luật sau cuộc phẫu thuật thay đổi giới tính của cô vào năm 2020.
Tòa án cũng kết luận rằng Byun rõ ràng là một phụ nữ theo luật định và yêu cầu quân đội hủy bỏ việc giải ngũ trái phép.
Byun đã bị sa thải khỏi quân đội sau khi cô quyết định phẫu thuật chuyển đổi giới tính từ nam thành nữ ở Thái Lan vào năm 2020 trong thời gian nghỉ phép. Cô từng bày tỏ mong muốn được tiếp tục phục vụ trong quân đoàn nữ sau cuộc phẫu thuật.
Tuy nhiên, Hàn Quốc cấm người chuyển giới tham gia quân đội và từ chối đơn yêu cầu phục hồi chức vụ của cô vào tháng 7/2020. Các quan chức quân đội cũng cho rằng việc cô mất bộ phận sinh dục nam dẫn đến khuyết tật về tinh thần và thể chất.
Vào thời điểm đó, Byun không chấp nhận việc sa thải và quyết tâm sẽ “phản đối quyết định đến cùng”. Cô phát động một cuộc chiến pháp lý vào tháng 8/2020, cho rằng cách quân đội đối xử với cô là vi hiến.
Nhưng sau đó, Byun được phát hiện đã chết trong căn hộ của mình ở tuổi 23, vào tháng 3/2021. Mặc dù các báo cáo chưa xác nhận nguyên nhân cái chết của cô, nhưng có thông tin cho rằng cô tự tử.
Quân đội Hàn Quốc cho biết họ tôn trọng phán quyết của toà nhưng vẫn chưa quyết định liệu họ có kháng cáo phán quyết hay không.
Đăng Dương(Theo Business Insider)
Cuộc sống bình lặng của người đàn ông mang bầu đầu tiên trên thế giới
Năm 2008, Thomas Beatie (47 tuổi, Mỹ), người chuyển giới nam, gây chấn động khi chia sẻ việc mang bầu, sinh con. Anh hiện là nhà môi giới chứng khoán, sống bình lặng bên vợ con.
" alt="Người lính chuyển giới đầu tiên của Hàn Quốc thắng kiện quân đội">Người lính chuyển giới đầu tiên của Hàn Quốc thắng kiện quân đội
-
Theo thư của bạn thì có thể nhận thấy rằng bạn và chồng đã căng thẳng với nhau về vấn đề này từ rất lâu và chồng bạn hoàn toàn không nhìn ra những vấn đề của mình để thay đổi, ngay cả khi những việc đó có thể gây tác hại cho con cái. Anh ta lại có những biểu hiện ham muốn nhục dục lộ liễu, trắng trợn, hết sức coi thường vợ mình, không xứng với tầm nhận thức của một người có tri thức, hiểu biết. Từ vấn đề bất đồng trong tình dục giữa hai vợ chồng nay đã nảy sinh vấn đề về đạo đức của một người làm chồng làm cha. Nó khiến bạn không chỉ hết tình cảm mà còn khinh bỉ, ghê sợ. Mối quan hệ như thế có thể ảnh hưởng rất trực tiếp lên con cái và thậm chí lên cả tương lai của chính bạn.
Với bạn, ý định ly hôn đã quá rõ ràng, vấn đề còn lại chỉ là đưa đón con. Điều đó có nghĩa là bạn chỉ còn cần ở chồng một người chạy xe ôm an toàn cho con gái. Chẳng lẽ chuyện này hoàn toàn không lối thoát? Hay chỉ vì bạn còn phân vân giữa dứt dạt và cố gắng? Vậy bạn hãy xét kỹ và cân nhắc giữa nhu cầu một xe ôm với sự phát triển tâm lý của các con khi phải sống trong một gia đình mà sự tôn trọng của cha mẹ dành cho nhau không còn nữa. Bên cạnh đó, việc sống với một người cha thiếu ý thức, thiếu lý trí như vậy thì con cái của bạn có thật sự an toàn hay không? Và còn nữa là tương lai của chính bạn, một phụ nữ xinh đẹp liệu có phải sẽ hoàn toàn khép lại?
Hãy vạch ra hai cột được và mất để tự trả lời cho mình câu: có nên tiếp tục cố gắng chịu đựng hay không?
(Theo Hạnh Dung/Phunuonline)" alt="Ly hôn vì tình dục bất đồng">Ly hôn vì tình dục bất đồng
-
Nhận định, soi kèo Shonan Bellmare vs Vissel Kobe, 13h00 ngày 16/3: Buồn cho đội khách
-
Hoài Linh trong buổi công chiếu phim "Làm giàu với ma" (Ảnh: Ban Tổ chức).
Ung thư tuyến giáp là gì?
Tuyến giáp là một tuyến nội tiết nằm ở giữa cổ, gồm 2 thùy nối với nhau qua eo giáp trạng, có chức năng tiết ra hormone giúp cơ thể tăng trưởng và phát triển. Ung thư tuyến giáp chỉ chiếm 1-2% trong tất cả các loại ung thư nhưng chiếm đến 90% ung thư của các tuyến nội tiết.
Ung thư tuyến giáp có nhiều loại khác nhau, hay gặp là ung thư tuyến giáp thể nhú, thể tủy, thể không biệt hóa, trong đó thể tủy và thể không biệt hóa có tiên lượng xấu hơn. Ung thư tuyến giáp đặc biệt là thể biệt hóa là bệnh ung thư tiên lượng rất tốt.
Nguyên nhân dẫn đến ung thư tuyến giáp
Hệ miễn dịch bị rối loạn
Đây được xem là nguyên nhân đầu tiên gây nên căn bệnh nguy hiểm này. Đối với những người khỏe mạnh, hệ miễn dịch sản xuất ra các kháng thể giúp cơ thể chống lại sự xâm nhập của các virus, vi khuẩn gây hại từ môi trường sống xung quanh.
Khi hệ miễn dịch bị rối loạn, chức năng đó sẽ bị suy giảm, tạo cơ hội cho các loại vi khuẩn, virus có hại tấn công vào cơ thể, bao gồm cả tuyến giáp. Do đó, hệ miễn dịch bị rối loạn không chỉ là nguyên nhân gây ung thư tuyến giáp mà còn là điều kiện thuận lợi cho sự hình thành và phát triển của các bệnh lý nguy hiểm khác.
Nhiễm phóng xạ
Cơ thể có thể bị nhiễm phóng xạ từ bên ngoài khi dùng tia phóng xạ để điều trị bệnh hoặc bị nhiễm vào bên trong cơ thể qua đường tiêu hóa và đường hô hấp do iod phóng xạ.
Trẻ em rất nhạy cảm với các tia phóng xạ, do đó các bậc phụ huynh nên hạn chế việc cho trẻ tiếp xúc với các nguồn tia phóng xạ để bảo đảm sức khỏe cho trẻ và hạn chế nguy cơ mắc bệnh.
Yếu tố di truyền
Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng có khoảng 70% bệnh nhân ung thư tuyến giáp có người thân trong gia đình (bố, mẹ, anh chị em,...) từng mắc bệnh. Tuy nhiên, hiện nay các nhà khoa học vẫn chưa thể tìm ra được gen nào dẫn tới sự di truyền này.
Yếu tố tuổi tác, thay đổi hormone
Bệnh nhân mắc căn bệnh này chủ yếu nằm trong độ tuổi 30-50 tuổi. Phụ nữ có nguy cơ mắc bệnh cao gấp 2-4 lần so với nam giới. Sự chênh lệch này là do yếu tố hormone đặc thù ở phụ nữ và quá trình mang thai đã kích thích quá trình hình thành bướu giáp và hạch tuyến giáp.
Nhiều phụ nữ bị viêm tuyến giáp sau sinh, điều này cũng là do sự thay đổi nội tiết trong cơ thể gây suy giáp tạm thời ở phụ nữ sau thời kỳ thai nghén.
Mắc bệnh tuyến giáp
Những người bị bướu giáp, basedow hoặc hormone tuyến giáp mãn tính có nguy cơ mắc ung thư tuyến giáp cao hơn những người khác. Hoặc những người từng mắc bệnh viêm tuyến giáp, dù đã điều trị khỏi nhưng nguy cơ tái phát bệnh rất cao.
Tiên lượng với bệnh ung thư tuyến giáp
Hiện nay có 3 phương pháp chính điều trị bệnh ung thư nói chung (phẫu thuật, xạ trị và điều trị nội khoa). Trong điều trị ung thư tuyến giáp, phẫu thuật đóng vai trò quan trọng nhất có tính chất quyết định đến kết quả điều trị.
Trong trường hợp phẫu thuật cắt toàn bộ tuyến giáp, bệnh nhân có thể được điều trị iod-131 và hormon thay thế giúp bổ sung hormon tuyến giáp duy trì hoạt động của cơ thể. Hóa chất thường ít có hiệu quả hơn trong điều trị ung thư tuyến giáp.
Ung thư tuyến giáp di căn, còn được gọi là ung thư tuyến giáp giai đoạn 4, đề cập đến ung thư đã lan từ tuyến giáp đến các vùng xa của cơ thể. Đây là giai đoạn nặng nhất của bệnh.
Ung thư tuyến giáp là một trong những bệnh ung thư có tiên lượng tốt nhất (Ảnh: B.V).
Ung thư tuyến giáp là một trong những bệnh ung thư có tiên lượng tốt nhất (ung thư biểu mô biệt hóa) vì tiến triển chậm. Tỷ lệ sống thêm sau 10 năm từ 80 đến 90%.
Ung thư tuyến giáp là một trong những bệnh ung thư có tiên lượng tốt nhất (ung thư biểu mô biệt hóa) vì tiến triển chậm. Thậm chí, bệnh khi đã có di căn hạch cổ hoặc di căn xa vẫn còn khả năng cứu chữa. Bệnh có thể phẫu thuật triệt căn và đáp ứng với điều trị iod-131.
Tuy nhiên, đối với ung thư tuyến giáp thể không biệt hóa, tỷ lệ sống thêm sau 5 năm dưới 50%. Rất may là loại ung thư này hiếm gặp.
Theo bác sĩ Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 (Hà Nội), nhìn chung tiên lượng của ung thư tuyến giáp là rất tốt, đặc biệt là ở những bệnh nhân dưới 45 tuổi và có u kích thước nhỏ.
Đối với bệnh nhân trên 45 tuổi, u kích thước lớn và xâm lấn, tiên lượng vẫn khá tốt tuy nhiên tỷ lệ tái phát ở nhóm này cũng khá cao.
Tiên lượng thường không tốt đối với bệnh nhân được phẫu thuật triệt căn và điều trị I-131 bổ trợ. Tuy vậy, bệnh nhân có thể sống trong thời gian dài mặc dù vẫn có tâm lý nặng nề là người mang bệnh ung thư.
Một điều cũng rất quan trọng nữa là bệnh nhân cần phải phối hợp với bác sĩ để theo dõi chặt chẽ sau điều trị.
Dấu hiệu sớm cảnh báo ung thư tuyến giáp
Để phát hiện sớm bệnh, chúng ta có thể dựa vào một số biểu hiện của bệnh như sau:
Khối u ở cổ
Thường đàn ông có thể nhận biết được dấu hiệu này khi cạo râu và phụ nữ khi trang điểm sẽ nhìn rõ các triệu chứng này.
Tuy nhiên có đến 90% khối u ở cổ là lành tính nhưng không phải vì thế mà bạn có thể chủ quan. Các khối u này sẽ gây cảm giác đau đớn khó chịu khi nuốt. Đối với khối u lành tính khi nuốt, chúng sẽ di chuyển lên xuống, điều này chúng ta có thể dễ dàng nhận biết được.
Khàn giọng
Theo Bệnh viện K (Hà Nội), với triệu chứng này, người bệnh có thể dễ bị nhầm lẫn với triệu chứng của viêm họng. Tuy nhiên, nếu tình trạng này kéo dài, người bệnh nên kiểm tra để biết chính xác tình trạng bệnh từ đó có cách khắc phục hiệu quả.
Ho mãn tính
Biểu hiện này cũng không thể chắc chắn tình trạng mình mắc phải vì thế bạn cần phải đi khám.
Nuốt khó
Khi các khối u phát triển to lên khiến cho khí quản bị chèn ép làm cho người bệnh có triệu chứng khó thở, khi nuốt cũng gặp phải những khó khăn nhất định.
" alt="Bệnh ung thư nghệ sĩ Hoài Linh mắc phải có nguy hiểm?">Bệnh ung thư nghệ sĩ Hoài Linh mắc phải có nguy hiểm?