Truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

作者:Bóng đá 来源:Thể thao 浏览: 【 】 发布时间:2025-01-18 15:01:41 评论数:
Editor: Đầu Gỗ

<Nhật ký dưỡng ngỗng hằng ngày của Manh Chi>

Thứ bảy,ệnNgỗngTửĐợiMamaNângĐỡCưmc và mu 30.5.2020, thời tiết dễ chịu.

Chỉ còn 2 ngày nữa là hết tháng 5, con trai bảo bối không có bất cứ tin tức hay thông báo nào suốt một tháng rồi. Bảo bối vừa ngoan vừa soái tại sao không có ai chú ý đến anh ấy hết vậy. *khóc*

Thế giới của người trưởng thành quá tàn khốc, nhưng mà bé cưng đừng sợ, mama sẽ luôn bảo vệ con!

P/s: Quà Tết thiếu nhi cho con trai đã chuẩn bị đầy đủ, buổi chiều sẽ lên đường đến với bé cưng. Danh sách như sau:

Sổ tay "Sức khỏe mùa hè".

Hộp quà tặng vitamin B, vitamin C, vitamin E.

Trà xanh (giúp giải nhiệt thải độc, làm dịu cơn khát, chống bức xạ và oxy hóa, rất rất cần thiết cho mùa hè. Hi vọng bảo bối ngoan ngoãn đọc hết hướng dẫn chính mình viết kèm theo ^^)

- ----

Ting ting.

Cô gái đang dựa vào bàn nghiêm túc ghi chép chợt ngẩng đầu lên, mái tóc dài óng mượt xõa trên vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú an tĩnh hiện ra. Cô nhìn về phía di động bên góc bàn.

Một tin nhắn mới.

Cố Niệm gấp lại cuốn sổ tay màu nâu đậm, còn chưa kịp cất sổ tay vào ngăn bàn thì giao diện điện thoại đã chuyển sang có cuộc gọi đến.

<Ma chú đòi mạng Lâm Nam Thiên>

Cố Niệm thở dài đặt sổ tay lên góc bàn bên trái, lại đưa tay cầm điện thoại, thanh âm lười biếng: "Nghe đây."

"Sao cậu vẫn chưa đến đây?!"

"Không phải còn nửa tiếng nữa mới đến giờ sao?" Cố Niệm quay đầu lại nhìn đồng hồ.

Đầu dây bên kia truyền ra âm thanh nghiến răng: "Là xem mắt đó đại tiểu thư. Cậu nghĩ là đi học hả???"

"..." Cố Niệm nằm bò trên bàn, sườn mặt lộ ra một chút héo hon. "Biết rồi biết rồi. Tớ đến ngay đây."

Tấm thiệp chúc mừng vừa viết xong được Cố Niệm đặt cẩn thận sang một bên. Cô mở tủ quần áo tùy tiện chọn một bộ váy hoa mặc vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Giang Hiểu Tình đang trò chuyện sôi nổi với Tần Viên Viên. Hai người họ cùng tổ biên kịch với cô. Giang Hiểu Tình thấy cô bước ra thì ngẩng đầu hỏi.

"Này, Cố Niệm cậu định đi xem mắt hả?"

"Ừ. Buổi tối tớ định gửi..."

"Đã biết đã biết. Gửi quà cho con trai của cậu. Hai hộp lớn đó đúng không?"

"Còn có sổ tay và thiệp trên bàn nữa."

"Được!"

Cố Niệm yên tâm, mí mắt rũ xuống bỗng có chút tinh thần, khóe miệng cũng cong lên một độ cong nho nhỏ. Cô đi đến huyền quan* thay giày.

Cô chỉ mới thay xong một bên giày, Giang Hiểu Tình nghiến răng nghiến lợi bước ra: "Vậy thì để Cố Niệm phán xét!"

"?"

Vài giây sau hai cô gái chạy đến trước mặt cô: "Cậu nói đi Cố Niệm, hai vị thiếu gia Lạc gia cậu chọn ai?"

Cố Niệm thay giày có chút mờ mịt: "Lạc gia nào? Thiếu gia gì?"

Giang Hiểu Tình ngây người: "Lạc gia mà cậu không biết? Cậu là người trên núi mới xuống sao?"

Tần Viên Viên nhắc nhở cô: "Lúc trước tớ có nói với cậu, tớ viết kịch bản hào môn đều tham khảo từ Lạc gia."

"À. Có chút ấn tượng." Cố Niệm thờ ơ đeo chiếc giày còn lại. "Bọn họ làm sao vậy?"

"Cậu thật là..."

Giang Hiểu Tình ngồi cạnh cô, "Trước giờ vẫn luôn có tin đồn anh em bọn họ bất hòa, kết quả bây giờ bọn họ ai cũng không muốn kế thừa gia nghiệp, đang ngấm ngầm đấu trí."

"Cho nên?"

Nhìn dáng vẻ 'liên quan gì đến tôi' của cô, Giang Hiểu Tình thất bại ủ rũ: "Tớ và Viên Viên bất đồng ý kiến khi chọn ai là người chiến thắng. Cậu làm trọng tài cho bọn tớ!"

Cố Niệm nhìn sang Tần Viên Viên.

Tần Viên Viên: "Tớ chọn tiểu thiếu gia Lạc Trạm, một trong năm thiên tài đại học K, vượt trội trong mảng AI, lại còn đẹp trai!"

Giang Hiểu Tình vẻ mặt kiên định: "Tớ chọn Lạc đại thiếu gia thần bí. Bí ẩn là sự hấp dẫn lớn nhất của đàn ông!"

"..."

Giang Hiểu Tình đứng đắn được ba giây, tiếp đó làm nũng trong lòng Cố Niệm: "Đám người trong giới truyền thông đó còn chưa thấy qua mặt đại thiếu gia đâu. Người có thể đảm đương sự nghiệp Lạc gia trong tương lai sao có thể tầm thường được! Càng bí ẩn càng bất ngờ! Kịch bản đều viết như vậy!"

Tần Viên Viên đả kích cô ấy: "Cậu đọc kịch bản quá nhiều rồi."

"Hừ! Lạc lão gia nói anh ấy là người đàn ông lạnh lùng!"

"Vốn dĩ Lạc lão gia nói anh ta trời sinh lạnh nhạt, tâm tư thâm trầm, vô dục vô cầu. Tớ không nghĩ đó là nhận xét tốt."

"Tớ mặc kệ!"

Cố Niệm đã mang giày xong bước ra cửa mặc kệ hai người ầm ĩ: "Nếu anh ta thật sự vô dục vô cầu, vậy không phải nên xuất gia sao?"

"What? Làm sao cậu biết?"

Cố Niệm quay đầu lại.

Giang Hiểu Tình rơi nước mắt: "Bọn họ nói Lạc đại thiếu gia không cần giang sơn không yêu mỹ nhân, một lòng xuất gia!"

Cô chỉ biết câm nín vỗ vai cô ấy, "Nén bi thương."

Cô xoay người định đi thì bị Giang Hiểu Tình kéo lại: "Khoan đã. Cậu còn chưa chọn ai mà."

"À..." Cô ngẫm nghĩ. "Tớ chọn Lạc Tu."

"Lạc Tu là ai?" Giang Hiểu Tình phát ngốc.

Biểu tình nhàn nhạt của Cố Niệm chợt chuyển sang nỗi đau lòng của người mẹ: "Cùng họ nhưng không cùng mệnh, chính là con trai bảo bối của tớ."

Lúc này Giang Hiểu Tìn mới nhớ ra. "Là nam diễn viên tuyến 18* ngay cả bách khoa toàn thư cấp độ X cũng không có đúng..."

Chữ "không" còn chưa kịp thốt ra.

Cái nhìn tử thần.jpg*

Giang Hiểu Tình giật mình nhận ra bản thân đang giẫm phải đuôi của Cố Niệm, muộn màng bịt miệng.

最近更新