Truyện Áp Lực Của Chưởng Môn Rất Lớn
Côn Lai Sơn mênh mông, Nhân Đạo Tông lồng lộng.
Cảnh tuyết ở núi Côn Lai quả nhiên rất đẹp, núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân, bầu trời xanh lạnh lẽo sáng long lanh. Một cơn gió cũng có thể đông lại hô hấp của người ta.
(Núi nhập cửu tiêu, vân hải vô ngân: Núi hòa vào chín tầng mây, biển mây bát ngát)
Không có bóng người, không có sinh mệnh.
Đây chính là ở nơi cao không khỏi lạnh lẽo đi, Cơ Vân Lai yên lặng nghĩ.
Hắn đã đứng trên đỉnh núi này tròn một ngày.
Bởi vì ngày hôm nay, trên người hắn phát sinh một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
…. Hắn mất trí nhớ!
Ngày hôm qua… ngày hôm qua trong ký ức, hắn vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn tại trấn Vân Sơn tính toán xem đi phiên chợ tu chân ở đâu có thể mua thêm một ít lá bùa và tài liệu giúp hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ, có thể dựa vào sở trường pháp trận của mình để tiến vào Vân Sơn Phái làm ngoại môn đệ tử hay không. Phải biết rằng, Vân Sơn Phái là đại môn phái có một vị Kim Đan trưởng lão, mà toàn bộ Vân Quốc có mấy trăm ngàn người, hằng năm nơi đó chỉ tuyển chọn có ba mươi người thôi!
Vậy mà hôm nay… cũng chỉ từ mười canh giờ trước mở mắt ra đến bây giờ, hắn đã là chưởng môn của một môn phái chưa bao giờ nghe nói đến — Côn Lai Phái.
Hoàng đồ của môn phái treo ở cửa phòng đã biểu lộ rõ ràng: bọn họ cai quản mấy ngàn dặm đất đai Tây Châu, có mười chính vị cường giả Hợp Đạo, một vị Tiên Nhân; thậm chí Kim Đan, Nguyên Anh Kì còn không có tư cách được viết vào hoàng đồ.
Lúc đầu, hắn cho rằng mình lại chuyển kiếp thêm một lần, còn mơ màng nghĩ rằng đây hẳn là một giấc mơ, bàn tay vàng lần này quả là hơi lớn.
Nhưng hắn rất nhanh thì phát hiện khuôn mặt mình vẫn như cũ, chẳng qua là tóc đen biến thành màu trắng, cũng không phải trắng hoàn toàn, mà là loại màu đỏ hơi trong suốt, đuôi tóc nhiễm thành màu đỏ giống vậy, chu ấn của gia tộc vẫn còn ở trên trán, là hàng nguyên đai nguyên kiện không hề thay đổi. Đạo thư trong phòng cũng là bút ký của hắn, đồ trang trí cũng vẫn theo phong cách cũ mà hắn quen thuộc, bên cạnh đó còn để một thanh trường kiếm do cha mẹ hắn để lại.
Mặc dù hắn không muốn tin như thế nào đi chăng nữa thì tu vi cũng không thể làm giả được!
Hắn của ngày hôm qua, đối mặt với một vị quản sự Trúc Cơ của Vân Sơn Phái cũng phải nhún nhường, vẽ ra một trận Viêm Dương cũng phải thở hồng hộc vì cảm giác thân thể bị móc sạch!
Hắn của ngày hôm qua, bởi vì muốn tích lũy mấy khối linh thạch để mua một quyển “Phù Văn Sơ Giải” mà đi giúp người ta rửa linh quả một tháng, vì không để cho mấy linh quả trân quý kia bị tổn hại mà phải tốn hết khí lực, ngã xuống giường thì ngủ mất tiêu.
Người tu hành đắc đạo cách hắn xa như lúc hắn cầm ống nhòm nhìn chòm sao nhân mã năm ấy, nghĩ rằng đến khi nào thì tinh hệ gần với thái dương hệ này của con người mới có thể đến đó?
Lý tưởng lớn nhất mà hắn thề vào hôm ấy chính là luyện đến Trúc Cơ, sống lâu thêm hai trăm năm để học thêm vài kiến thức là tốt rồi. Người khác lúc ấy cũng cười hắn muốn nhiều thứ quá.
…
Vậy mà bây giờ, hắn chỉ cần sử dụng tinh thần, thậm chí không cần niệm pháp quyết cũng có thể cầm giữ mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm, nghe được âm thanh cây cỏ nảy mầm dưới chín tầng mặt đất.
Càng không phải nói đến các trưởng lão, đệ tử của môn phái ở ngoài núi đang nói về cái gì.
#Cùng lúc nghe hiểu mấy trăm lời nói của ngàn người mà không hề thấy loạn một chút nào thì ngươi có sợ hay không#
#Sờ vào một bông hoa lan hắn liền nở hoa gật đầu với ngươi rồi hóa thành người cảm động dập đầu ngươi có sợ hay không#
#Thấy ngọn núi ẩn trong mây mà không thấy đỉnh muốn đi đến đỉnh núi thì trong nháy mắt ở tại đó ngươi có sợ hay không#
Oa oa, thi pháp không cần huơ tay múa chân, không cần phải niệm bất cứ cái gì, chỉ cần hơi suy nghĩ thôi!
Lấy được vật từ trong hư không, trong nháy mắt đến được thiên nhai, đào núi lấp biển, để làm những việc ấy ngươi chỉ cần suy nghĩ một chút thôi!
Cái này quả là tâm tưởng sự thành!
(Tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy)
Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ?
Cảm giác khiếp sợ này không hề cho hắn sự vui sướng khi lấy được bắp đùi vàng lấp lánh.
Chỉ có cảm giác vô cùng không chân thật, giống như đây là một giấc mộng tùy thời tỉnh lại.
Nhưng quyển pháp quyết trên bàn kia — hình như là chữ viết của chính mình — nếu như nằm mơ mà cũng có thể viết ra loại pháp quyết cao thâm có ý nghĩa vô cùng sâu xa, vừa nhìn một cái liền trực tiếp chỉ rõ vào đại đạo… thì hắn chỉ muốn mơ nhiều thêm mấy trăm năm!
Khẽ thở dài một cái, hắn phất tay áo quay về chỗ ở của mình.
Dù cho khiếp sợ hay khó tin như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã một ngày, dù là mơ thì cũng nên trở lại bình thường rồi.
Mặc dù ảnh hưởng có thể so với mười năm trước… lần chuyển kiếp đến thế giới này mười năm trước trong trí nhớ, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với lần kia.
Cũng nên xử lý tình cảnh hiện tại.
Dẫu sao hắn còn không có tự tin rằng bây giờ mình đang nắm giữ một đại môn phái mấy vạn người. Trong thời kì hoàng kim của hắn vào đời trước cũng chỉ quản lý được hơn một trăm lập trình viên.
Ít nhất cũng phải bổ sung lại các đạo pháp quyết đã quên mất, còn cả phù văn. Năm đó, hắn muốn học phù văn nhất. Bây giờ có cơ hội này thì dù nằm mơ cũng phải học xong rồi mới tỉnh được.
Môn phái lớn như vậy chắc cũng phải có Tàng Thư Các nhỉ, tốt nhất là có ghi chép về đại sự hay ý chí của môn phái gì gì đó, dù sao cũng sẽ giúp đầu óc của hắn không mơ hồ như bây giờ nữa.
…
Nhưng mà, thần thức của hắn quét cả vạn dặm sơn môn, bảy mươi hai ngọn núi cao, hơn chín trăm ngọn núi nhỏ cũng không phát hiện ra Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện ở chỗ nào.
Đây là tình huống gì?
Tàng Thư Các hay Truyền Pháp Điện của môn phái không phải là nơi có trọng binh canh giữ, mỗi ngày đều có người đến xếp hàng hay sao?
Đi đâu mất rồi?
Cơ Vân Lai nghi hoặc một lúc, sau đó bắt đầu thu thập tin tức từ trao đổi của các đệ tử.
Mà bây giờ, toàn phái ở đây từ trên xuống dưới đều vì chưởng môn… cũng chính là sinh nhật nghìn tuổi của hắn mà đang vui vẻ bận rộn.
Không, hôm qua hắn mới mười sáu tuổi, vẫn là thiếu niên xanh tươi mơn mởn tốt đẹp như vậy, từ bao giờ biến thành lão già nghìn tuổi mất rồi?
Được rồi, bề ngoài không già, dù sao tiên nhân có thể sống đến mấy vạn năm, thấy thế nào cũng là do mình đạt được.
Chỉ là, hình như hắn quên mất chuyện gì đó.
Nói nhảm, chuyện từ một ngàn năm trở lại đây cái gì cũng không nhớ!
Không không, vẫn có một chút ấn tượng, nhưng nhất thời không nhớ ra bất cứ điều gì hết!
本文地址:http://account.tour-time.com/news/549a699214.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。