
>> Đầu tháng 9,ángSonyracảtabletPvàkết quả bóng đá ngoại hạng anh mới nhất Sony ra mắt Tablet S
>> Đầu tháng 9,ángSonyracảtabletPvàkết quả bóng đá ngoại hạng anh mới nhất Sony ra mắt Tablet S
Ngày con yêu đương, ba bảo với con đàn ông có năm bảy loại, nhưng con nhất thiết phải chọn người thương con.
Bởi dù anh ta có nhiều tiền, có giỏi dang, có tài năng hào hoa đến cỡ nào mà anh ta không thương con thì cũng vô dụng.
Rằng chọn bạn đời cũng như chọn một món ăn, không cần tốt, chỉ cần phù hợp. Nó giống như là sơn hào hải vị mà con không thích cũng không thấy ngon, bình dị dân dã mà vừa miệng thì sẽ thích thú.
Ba còn nói với con, không có người đàn ông nào hoàn hảo, chỉ cần người đó vì con mà cố gắng từng chút một để trở thành tốt hơn.
Thực ra con chẳng mơ ước gì nhiều. Con chỉ cầu mình gặp được một người đàn ông yêu mình, thương mình như ba từng yêu thương mẹ.
Mẹ đi xa lâu rồi, những bộ quần áo mẹ hay mặc ba vẫn gấp gọn gàng trong tủ, mỗi mùa nắng lại lôi ra giặt rồi phơi.
Mẹ đi xa rồi, mỗi năm đến sinh nhật mẹ, đến kỉ niệm ngày cưới ba vẫn mua bánh kem, mua hoa, cả nhà mình cùng hát hò, rồi khóc.
Còn càng nhớ mẹ, lại càng thương ba. Người ta nói “mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà nằm”.
Cha vì thương chúng con, đã từ chối bao nhiêu người tình nguyện mối mai. Ba vì thương con, mà khiến cho bà nội ngày nhắm mắt xuôi tay vẫn không vui lòng.
Đôi khi, nhìn dáng ba lụi cụi trong bếp, con vẫn ước rằng sẽ có một ngày chỗ đó sẽ có một người đàn bà đứng, thay mẹ, thay chúng con chăm sóc ba mỗi ngày.
Con đi lấy chồng, em gái vào đại học. Đứa lo việc này, đứa bận việc kia. Ai cũng có những bận bịu của riêng mình mà không hay ba đã có người nguyện cùng gắn bó.
Hôm nhận điện thoại báo tin của chú. Con gọi cho em, bảo nó thu xếp chuyện trường lớp, hai chị em về nhà xem ba tính ra sao.
Nó nghe xong, khóc như mưa như gió. Con biết em cũng như con, cảm thấy có chút bất ngờ, có chút mất mát, không muốn sẻ chia. Nhưng hơn hết, là em thương ba.
Con chỉ buồn tủi một chút, vì người thông báo cho chúng con tin này không phải là ba. Hẳn là ba cũng cảm thấy khó nói, hay là sợ chúng con buồn lòng?
Nhưng chúng con đã về rồi. Thấy ba đón chúng con, không tự nhiên nói cười như mọi khi. Ba ngồi đó, đầu đã lốm đốm tóc bạc, nghe mọi người bàn chuyện cưới xin, mâm cỗ.
Ba nói cả hai đều đã già rồi, đều đã góa bụa, cũng là rổ rá cạp lại để tuổi già nương tựa vào nhau, không cần phải rình rang, không cần mâm cỗ nhiều, chỉ vài mâm anh em trong nhà là được.
Con ngồi nhìn ngắm ba, lòng hân hoan mà mắt rớm lệ. Ngày mẹ ra đi, tóc ba hãy còn xanh. Bao năm vất vả nuôi dạy chúng con, chưa được nhờ cậy gì, tuổi già đã sầm sập đến.
Hôm theo ba đến nhà người ta hỏi vợ, thấy ba xấu hổ, thấy người phụ nữ ấy thẹn thùng đứng nép ở góc nhà, sao mà thấy thương. Hai người đã đi qua nửa kiếp người, sóng gió đã từng, mất mát đã trải mà hôm nay ngại ngùng như con trẻ.
Cuối cùng thì ngày vui của ba cũng xong. Bữa cơm đầu tiên thấy dì tất tả trong bếp, ăn không dám ăn nhiều, nói cũng không dám nói nhiều, chỉ lo giành việc với chúng con.
Còn ba, đã lâu rồi mới thấy lại quýnh quáng ra vào như vậy. Con biết ba vui. Và thật lòng con cũng vui. Ba không còn cô đơn nữa rồi, bữa cơm đã có người lo, căn nhà sẽ thêm hơi ấm. Mẹ dưới suối vàng chắc hẳn cũng sẽ vui lây.
Con cũng rất thương dì, dù với chúng con, dì chưa một ngày chăm lo nuôi dưỡng. Vì con đã đi làm dâu nên con hiểu.
Phụ nữ lấy chồng không phải chỉ có chồng, mà còn con cháu bên chồng, còn cả một đại gia đình mới phải chăm lo. Làm dâu, làm vợ, làm mẹ ở tuổi nào cũng là một điều không dễ.
Nhưng con tin, chỉ cần hai người thương nhau thì không có gì là đáng kể. Và con cảm ơn dì đã đến bên ba, thay con chăm sóc ba, người đàn ông vĩ đại nhất của chúng con, suốt cả cuộc đời.
Đôi bận, trong những cuộc chuyện phiếm của đồng nghiệp, bạn bè, tôi có nghe cánh đàn ông than thở rằng, điều đáng sợ nhất mỗi khi về nhà đó chính là phải nghe vợ nói quá nhiều.
">Cách đây nửa năm, vào một tối, anh trở về với tâm trạng mệt mỏi. Sau bữa tối, lúc ngồi uống trà, anh tâm sự với tôi doanh số của công ty ngày càng giảm, thị trường miền Bắc đã bão hòa và muốn mở rộng vào các tỉnh miền Tây.
“Hòa này, có lẽ anh sẽ đi công tác trong một thời gian dài. Anh vào Cần Thơ trước, nếu thấy tiến triển sẽ lập luôn một chi nhánh trong đó. Anh sẽ nói chuyện với mẹ để mẹ lên trông coi nhà cửa và ở cùng với 4 mẹ con. Em thay anh chăm sóc cho cả nhà nhé, anh sẽ về thăm nhà thường xuyên”.
Tôi nhìn anh với ánh mắt an ủi: “Em sẽ chăm sóc tốt cho gia đình. Không có em bên cạnh anh nhớ lo cho bản thân mình là em yên tâm rồi”.
Thời gian đầu khi vào Cần Thơ, tối nào chồng tôi cũng trò chuyện video với gia đình. Thế nhưng, các cuộc gọi ít dần bởi anh luôn bận công chuyện hoặc phải đi nhậu với đối tác. Sau khi anh đi được 4 tháng, tôi nhớ và lo cho chồng quá nên muốn vào Cần Thơ thăm anh. Tiện thể, tôi cũng chưa được đi miền Tây lần nào.
Anh thuê một căn nhà khá rộng, ở dưới làm văn phòng. Ngủ nghỉ, sinh hoạt ở bên trên tầng 4. Sáng hôm sau, chồng tôi đi công chuyện từ sớm và hẹn tới chiều sẽ đi mẹ con tôi đi chơi. Tôi ở nhà cũng buồn chán nên dắt con gái út đi ăn sáng, tiện thể dạo quanh phố phường.
Tôi nhỏ nhẹ: “Cháu là vợ của anh Hùng. Cháu mới vào chơi”.Vừa ghé xuống quán ăn bên cạnh căn nhà mà chồng thuê, tôi gọi bát hủ tiếu mì. Trong lúc chờ đợi, bà chủ hàng bắt chuyện. Bà hỏi tôi ở ngoài Bắc mới vào chơi à, rồi hỏi tôi có quan hệ gì với anh.
Bà chủ tỏ ra ngạc nhiên: “Ủa vậy hả? Sao kỳ vậy, tôi tưởng cô Hoa là vợ chú Hùng chứ? Cô chú ấy hay ăn sáng ở hàng tôi lắm mà. Cái cô Hoa...”.
Nói đến đây tự dưng bà im bặt rồi cười xòa: “À chắc tôi nhầm, hàng tôi đông khách lắm nên tôi nhớ lộn, cô thông cảm”.
Thái độ của bà chủ quán hủ tiếu khiến tôi băn khoăn mãi. Hàng trăm câu hỏi cứ thế lướt qua trong đầu. Có lẽ nào chồng tôi đã có nhân tình? Bà chủ quán hủ tiếu hẳn rõ chồng tôi hơn ai hết bởi anh là người Bắc vào đây, chưa kể quán của bà lại nằm ngay cạnh căn nhà mà anh thuê nữa.
Ăn xong, thay vì đi dạo phố, tôi dẫn con gái lên nhà. Bật youtube lên cho con xem, tôi sang phòng làm việc của chồng thăm dò. Căn phòng đối diện với phòng ngủ bừa bộn giấy tờ. Tìm một hồi quanh bàn làm việc chẳng có gì đáng nghi, tôi lục các ngăn tủ. Bất ngờ, tôi thấy một vali màu hồng được nhét sâu trong chiếc tủ lớn. Đây không phải vali của chồng tôi. Tôi tò mò nên kéo khóa.
Một loạt váy ngủ, quần áo lót của phụ nữ bị vứt lộn xộn khiến tôi choáng váng. Bên trong còn có thêm mấy bao cao su vứt chỏng chơ và ít mỹ phẩm. Tôi bưng mặt khóc nức nở.
Tôi cứ để nguyên chiếc vali bị lục tung và đóng cửa phòng làm việc lại. Tôi biết với tính cách của anh, khi đã bị phát giác sự thật, anh sẽ chẳng quanh co, nói dối tôi làm gì.
Chiều muộn chồng tôi mới trở về, anh hồ hởi: “Em chuẩn bị đi, anh đưa 2 mẹ con đi ăn mấy món đặc sản ở đây. Đợi anh cất cái máy tính đã”.
Tôi gật đầu, không vui cũng chẳng buồn. Anh mở cửa phòng bên cạnh và chết sững một lát trước đống đồ tôi bày ra ban sáng. Anh bình tĩnh nói: “Em sang đây, vợ chồng mình nói chuyện”.
Tôi rưng rưng nước mắt ngồi đối diện với chồng. Anh bảo: “Em biết hết rồi phải không? Anh cũng không muốn giấu, nhưng Hoa là đối tác cũ của anh ở Sài Gòn. Vào đây lạ nước, lạ cái, Hoa cũng giúp đỡ anh nhiều. Anh... anh xin lỗi. Anh sẽ không bỏ mẹ con em đâu”.
Tôi đứng bật dậy: “Anh đừng nói nữa, em hiểu rồi. Anh đi ăn một mình đi, em cần yên tĩnh chút”.
Sáng hôm sau, tôi mua vé máy bay về sớm hơn dự định. Trong lòng tôi như có trăm ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào tim đau nhói. Anh đã phản bội lại tình yêu thương và sự tin tưởng của mẹ con tôi.
Tôi không liên lạc với chồng suốt 1 tháng sau đó. Anh chỉ có thể hỏi tình hình các con thông qua mẹ chồng tôi. Tháng trước, anh về thăm nhà. Sau khi cả gia đình đã đi ngủ, anh gọi tôi dậy nói chuyện. Anh lấy cặp, dúi vào tay tôi một tập tiền rồi nói: “Em đã hy sinh nhiều cho gia đình, em cũng nên để ý đến bản thân mình một chút, đừng xuề xòa quá. Hãy dành thời gian chăm sóc cho bản thân và mua những bộ váy thật đẹp”.
Tôi đặt tập tiền xuống bàn rồi nói: “Anh làm chuyện có lỗi rồi đưa tiền cho vợ là xong à? Đẹp thì cũng có nghĩa lý gì lúc này, khi tâm trí anh chẳng còn hướng về gia đình nữa”.
“Anh biết anh sai, nhưng Hoa rất yêu anh. Khi anh đề nghị chia tay, cô ấy đã uống thuốc ngủ tự tử. Anh... anh chẳng biết phải làm thế nào cả”, chồng tôi phân bua.
“Vậy nên anh định bắt cá 2 tay luôn đúng không? Anh thật khiến tôi ghê tởm”, tôi gằn giọng.
Chồng tôi im lặng, lát sau anh ngập ngừng: “Nếu em thấy thiệt thòi, em có thể tìm một người làm bầu bạn. Anh sẽ chẳng cấm đoán em, lỗi là ở anh trước”.
Nghe xong câu nói, tôi sốc hoàn toàn. Tôi không nghĩ người đàn ông ngồi trước mặt tôi có thể thốt ra lời lẽ ấy. Anh thà để vợ đi cặp kè với người đàn ông khác chứ nhất định không chịu chia tay nhân tình. Tôi khóc nấc lên, tôi biết phải làm sao trong hoàn cảnh này? Nếu ly hôn, chồng tôi nhất định không đồng ý, hơn nữa, còn các con, tôi chẳng muốn 3 đứa nhỏ phải chịu cảnh chia ly.
Sau thời gian làm giúp việc trên thành phố, tôi trở về thăm con, chẳng ngờ chứng kiến cảnh tượng nhói lòng trong buồng ngủ của hai vợ chồng.
">