Quốc gia 80% dân số nói được đa ngôn ngữ, 95% thanh niên thông thạo tiếng Anh
Với dân số khoảng 4 triệu người và diện tích 56,ốcgiadânsốnóiđượcđangônngữthanhniênthôngthạotiếngoại hạng anh hôm nay594 km2, Croatia luôn xếp hạng vượt trội hơn nhiều so với các quốc gia lớn hơn và phát triển hơn về mặt kinh tế.
Song ngữ, thậm chí đa ngôn ngữ là điều phổ biến trong xã hội Croatia. Một cuộc thăm dò gần đây cho thấy 80% người Croatia có thể nói đa ngôn ngữ, trong đó, 81% có thể nói tiếng Anh, theo Tổ chức Rewind Dubovnik.
Có tới 95% người trong độ tuổi từ 15- 34 nói ít nhất một ngôn ngữ nước ngoài, với tiếng Anh là ngoại ngữ phổ biến nhất.
Theo Chỉ số thông thạo tiếng Anh của EF (EF EPI) 2023, Croatia đứng vị trí 11 thế giới với 603 điểm và được đánh giá ở mức "thông thạo rất cao".
Những yếu tố như văn hóa, hệ thống giáo dục và động lực kinh tế xã hội đã hội tụ để tạo nên một quốc gia mà đa ngôn ngữ là chuẩn mực và trình độ tiếng Anh là một tài sản chung quan trọng.
Giáo dục ngôn ngữ sớm
Một trong những yếu tố chính góp phần vào trình độ tiếng Anh cao của Croatia là việc đưa giáo dục ngôn ngữ vào trường học sớm.
Việc giảng dạy ngoại ngữ tại Croatia được quy định bởi Đạo luật Giáo dục tiểu học và trung học (2008). Theo đó, chương trình giảng dạy quy định việc học ngoại ngữ đầu tiên bắt buộc từ lớp 1 của trường tiểu học, trong khi ngoại ngữ thứ hai có thể được học như một môn học tự chọn từ lớp 4.
Theo chương trình giảng dạy, ngoại ngữ thứ nhất được dạy 2 giờ/tuần từ lớp 1 đến lớp 4 và 3 giờ/tuần từ lớp 5 đến lớp 8. Ngoại ngữ thứ hai (tự chọn) được dạy 2 giờ/tuần từ lớp 4 đến lớp 8.
Trên thực tế, tiếng Anh (đôi khi là tiếng Pháp hoặc tiếng Đức) thường được dạy ngay từ mẫu giáo. Tiếng Anh thường là ngoại ngữ đầu tiên được dạy ở ngay lớp 1 (7 tuổi) tại bậc tiểu học. Ngoại ngữ thứ hai phổ biến nhất là tiếng Đức, tiếp theo là tiếng Ý và tiếng Pháp.
Ở bậc trung học, tiếng Nga và tiếng Tây Ban Nha đôi khi được dạy như ngoại ngữ thứ hai hoặc thứ ba. Sự khởi đầu sớm này rất quan trọng vì cho phép trẻ em phát triển các kỹ năng ở giai đoạn mà các em dễ tiếp thu nhất để học các ngôn ngữ mới.
Tiếng Latin và tiếng Hy Lạp cổ được dạy ở tất cả các trường có chương trình học cổ điển (tập trung vào các môn học truyền thống). Tiếng Latin bắt buộc ở tất cả các trường trung học nhân văn. Giáo dục ngôn ngữ thiểu số có sẵn từ bậc mẫu giáo đến cấp trung học và được chính phủ Croatia tài trợ cho các nhóm thiểu số Serbia, Séc, Hungary và Ý.
Dù tiếng Croatia vẫn là ngôn ngữ chính thức được sử dụng trong giáo dục nhưng xu hướng các khóa học về khoa học và kỹ thuật được giảng dạy bằng tiếng Anh ngày càng tăng.
Croatia cũng không che giấu “tham vọng” truyền bá ngôn ngữ dân tộc vượt khỏi ranh giới quốc gia. Dưới thời Thủ tướng Andrej Plenković, Croatia đang thực hiện các bước để thúc đẩy tiếng Croatia ra khu vực châu Âu thông qua việc ban hành Đạo luật Ngôn ngữ Croatia mới.
Luật này nhằm mục đích đảm bảo tiếng Croatia được sử dụng làm ngôn ngữ chính thức tại Croatia, Bosnia và Herzegovina và EU, đồng thời thúc đẩy việc học tiếng Croatia ở nước ngoài, theo Tờ Euractiv.
Du lịch và phát triển kinh tế: Động lực thực tế
Ngành công nghiệp du lịch đang bùng nổ của Croatia cũng đóng vai trò quan trọng thúc đẩy trình độ tiếng Anh cao của đất nước này.
Khả năng nói tiếng Anh là điều cần thiết đối với bất kỳ ai muốn làm việc trong ngành du lịch, từ nhân viên khách sạn, nhà hàng đến hướng dẫn viên du lịch.
Là một trong những điểm đến du lịch phổ biến nhất châu Âu, Croatia thu hút hàng triệu du khách quốc tế mỗi năm.
Năm 2023, khoảng 20,6 triệu lượt khách du lịch đến Croatia (gấp hơn 5 lần dân số nước này) và 108 triệu lượt cư trú qua đêm, theo hệ thống eVisitor. Chi tiêu của khách du lịch quốc tế chiếm gần 20% GDP quốc gia này- tỷ lệ lớn nhất trong EU, theo nghiên cứu của European Commission.
Nhiều người Croatia, đặc biệt là những người sống ở các điểm "nóng" du lịch như Dubrovnik, Split và thủ đô Zagreb, đã nắm bắt cơ hội để phát triển kinh tế. Đối với họ, thông thạo tiếng Anh là một kỹ năng bắt buộc.
Nhu cầu về trình độ tiếng Anh này không chỉ giới hạn trong ngành du lịch mà còn ảnh hưởng đến các lĩnh vực khác của nền kinh tế như thương mại và tài chính quốc tế.
Truyền thông thúc đẩy sự tiếp xúc hàng ngày
Một yếu tố quan trọng khác góp phần vào sự thành công của Croatia với tiếng Anh là sự tiếp xúc rộng rãi với truyền thông bằng tiếng Anh.
Nghiên cứu của TS. Sara Brodarić Šegvić tại Đại học Split (Croatia) nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học tiếng Anh một cách tự nhiên và tình cờ. Điều này có nghĩa là học sinh học tiếng Anh thông qua việc tiếp xúc với phương tiện truyền thông thay vì chỉ dựa vào giáo dục chính thức.
Cụ thể, nghiên cứu cho thấy học sinh THPT ở Croatia thường xuyên tiếp xúc với các phương tiện truyền thông bằng tiếng Anh, như phim ảnh, âm nhạc và các nội dung trực tuyến. Sự tiếp xúc này giúp các em thực hành và cải thiện kỹ năng tiếng Anh ngoài lớp học.
Nhiều học sinh Croatia thích xem phim tiếng Anh không có phụ đề hoặc có phụ đề tiếng Anh thay vì phụ đề tiếng Croatia.
Mặc dù học sinh cũng học các ngoại ngữ khác như tiếng Ý, nghiên cứu cho thấy phương tiện truyền thông bằng tiếng Anh phổ biến và có ảnh hưởng hơn nhiều.
Nghiên cứu của TS Sara Brodarić Šegvić kết luận rằng trình độ tiếng Anh của học sinh Croatia có mối quan hệ khăng khít với thói quen tiếp xúc và tiêu thụ sản phẩm truyền thông bằng tiếng Anh.
Sự tiếp xúc liên tục này củng cố các kỹ năng ngôn ngữ đã học trong trường và khiến tiếng Anh trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày đối với nhiều người Croatia.
Đưa tiếng Anh thành ngôn ngữ thứ hai và bài học kinh nghiệm từ Singapore, Malaysia
Nguyên Thứ trưởng Bộ GD-ĐT Trần Văn Nhung cho rằng Việt Nam nên học tập kinh nghiệm thành công của Singapore, Malaysia khi đưa tiếng Anh vào nhà trường, xã hội.(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Soi kèo góc Besiktas vs Athletic Bilbao, 22h30 ngày 22/1
"Chỉ tiếc là tôi không có cái mặt ăn tiền." Dung Phi thoải mái nhún vai. Ước mơ làm ngôi sao của hắn dù gì cũng bay màu lâu rồi.
Tuy nhiên, cũng có lần hắn lại suy nghĩ méo mó một chút, xem trên TV thấy nhân vật nam chính nào đó liền tự động dán cái mặt mình vô. Tưởng tượng ra xong, chính hắn còn không muốn coi cái bộ phim truyền hình đó nữa. Từ đó về sau, Dung Phi nhận mệnh làm một diễn viên đóng thế, hy vọng ông trời thương hắn diễn xuất chuyên nghiệp mà kiếp sau trao hắn một cái gương mặt đẹp.
"Đạo diễn, cứ có nhân vật nào rắn rỏi khoẻ mạnh thì cứ gọi tôi đến diễn."
Nói là vậy, chủ yếu cũng chỉ để cấp đạo diễn mặt mũi, chứ hắn biết mình còn lâu mới có cơ hội.
Rốt cuộc cũng tới phim trường, mọi người đều bận rộn khẩn trương, cảm giác như hắn tiến vào một thế giới khác vậy. Phó đạo diễn đi tới vỗ vào lưng Dung Phi. "Hôm nay diễn nhờ cả vào cậu nhé!"
"Không thành vấn đề." Đem xe máy tắt đi, Dung Phi tuỳ tiện tháo dây mũ bảo hiểm rồi giắt lên tay lái, đợi chuyên viên trang điểm đến chuẩn bị cho mình.
Hôm nay, hắn ẩn ẩn có chút khẩn trương, vì diễn viên chính của bộ phim lần này là Tô Trăn. Y ở trên màn ảnh cả hình tượng lẫn kĩ thuật diễn có thể nói là hoàn mỹ, Dung Phi thực lo sợ mình sẽ phá hoại sự hoàn mỹ ấy để rồi bị mất chén cơm của mình. Vị Tô thiên vương này trên màn ảnh tác phong nhẹ nhàng ưu nhã, nhưng nhỡ đâu y ngoài đời tính khí không tốt thì sao?
Trước kia có một ca sĩ thần tượng nổi tiếng, truyền thông đều nói gã cái gì mà rất dễ tính. Lúc Dung Phi đóng thế thân trong MV của gã còn âm thầm vui mừng vì không phải làm việc với mấy người khó tính hay xoi mói, ai dè đạo diễn đối diễn xuất của hắn hài lòng rồi, tên ca sĩ kia còn chê lên chê xuống hắn diễn không đẹp, không hợp ý.
Mẹ kiếp! Ngươi diễn giỏi lắm sao, thích thì tự đi mà diễn!
Dung Phi đi vào toilet, nhìn chính mình trong gương mà hít sâu một hơi.
Nếu Tô thiên vương chỉ coi hắn là sự lựa chọn thứ hai, hắn nhất định sẽ đá đít y!
"Dung Phi này không tin có một diễn viên đóng thế nào giỏi hơn ta!" Dung Phi tự vỗ ngực hô.
"Anh tự tin như vậy, xem ra chọn anh là chính xác."
Một thân ảnh thon dài đi đến bên người hắn, giọng nói thuần hậu mà đầy từ tính vang lên. "Dung Phi, hôm nay nhờ anh."
Trái tim bỗng run rẩy, Dung Phi nghiêng mắt sang thì đối diện với một gương mặt tuấn mỹ. "Tô... Tô Trăn..."
Khoé môi Tô Trăn giương lên, phong độ của y so với trên TV chỉ có hơn chứ không kém. "Đúng vậy, tôi là Tô Trăn. Nhưng anh hôm nay cũng là Tô Trăn."
Đối phương tay đè đè lên vai Dung Phi, xoay người rời đi.
Đó là một loại tín nhiệm không cần nói thành lời.
Giới nghệ sĩ là một thế giới cần yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Như Dung Phi đây chỉ là một diễn viên đóng thế, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên màn ảnh, càng không có hậu thuẫn vững chãi, nên xưa giờ có không ít diễn viên và đạo diễn bắt bẻ cùng gây khó dễ cho hắn. Mặt ngoài thì đối xử khách khí, nhưng thực chất họ chỉ hi vọng hắn có thể làm tốt những phân cảnh đầy soái khí và nguy hiểm cho họ thôi. Nói trắng ra, người liều mạng là Dung Phi, nhưng nhận được tinh quang lại là kẻ khác. Đã ở trong ngành, Dung Phi không có yêu cầu gì nhiều, hắn không cần được phóng viên vây quanh phỏng vấn, cũng không cần mặc tây trang cùng mỹ nữ sải bước trên thảm đỏ...
Hắn chỉ cần được tôn trọng.
Nhưng Tô Trăn ban nãy, y tươi cười với hắn không có nửa điểm dối trá.
Trong lòng Dung Phi ẩn ẩn vài phần mong chờ.
Dung Phi mặc một bộ áo khoác cùng quần jean bó sát người giống y chang Tô Trăn trong phim, dáng người đẹp đẽ của hắn được phô ra toàn bộ.
"A, Dung Phi! Thật không thể ngờ chú mày cũng gợi cảm đến thế này nha!" Nhân viên phục trang nửa đùa giỡn nửa tán thưởng nói. "Được lắm, để tỷ tỷ đề cử cậu làm người mẫu, cũng không cần phải lăn lê bò lết trong cái vòng diễn xuất này!"
Dung Phi ha hả cười. "Trần tỷ à, lời này không nói suông được đâu, nói được phải làm được chứ. Trước khi em 40 tuổi về hưu, chị nhất định phải cho em một lần sải bước trên sàn catwalk đấy nhé."
Trần tỷ cùng mấy trợ lí ha ha nở nụ cười.
Tô Trăn đang xem kịch bản cũng ngẩng đầu lên, trên môi xuất hiện một mạt ý cười. "Anh ta thực sự nên đi làm người mẫu."
Y đã không nói thì thôi, nhưng đã nói rồi thì lời lẽ rất mang trọng lượng.
"Ai nha! Vị Dung thiếu kia lại đến Tô Trăn tìm phiền toái! Thật là đáng ghét a!" Một vị trợ lý kêu lên.
"A! Dung thiếu kia lại làm gì? Sao lại đến gây phiền toái cho Tô Trăn nữa?" Trưởng đoàn phục trang cũng góp miệng vào, thanh âm của ông giương cao, nghe có vẻ dị thường tức giận. "Cái gì mà "Mặt Tô Trăn đẹp như vậy, nên bị bao dưỡng"? Hắn nghĩ hắn là ai a? Hắn không phải suốt ngày cũng được lão cha chùi đít cho sao? Tô Trăn trước giờ đều dựa vào chính sức mình để thành công!"
Công ty giải trí Tinh Diệu cùng Thịnh Thế Hoa Thiên là hai thế lực xưng vương trong giới giải trí. Vị Dung thiếu kia chính là thiếu gia có tiếng, là con trai duy nhất của giám đốc Thịnh Thế Hoa Thiên, Dung Nghiêm Cẩn. Hắn lớn lên cũng thực anh tuấn, những thiếu nam thiếu nữ vừa mới xuất đạo đều tìm đến hắn vì cái thói vung tiền như rác của đối phương. Hắn hiện giờ cũng không còn là thiếu niên mà đã là người trưởng thành rồi, ấy vậy cái tính ăn chơi trác táng lại không sửa được. Đầu tiên là hắn uống đến say xỉn rồi cầm dao đâm một người đàn ông trung niên đến suýt bị liệt, sau đó ra tòa án lại phát ngôn bừa bãi độc ác. Chỉ tội cho Dung Nghiêm Cẩn phải chi cả đống tiền để cứu hắn, để rồi lại có tin đồn ác ý lan truyền rằng toàn bộ người trong Thịnh Thế đều là hậu cung của hắn, có đến phân nửa nữ minh tinh đều từng lên giường cùng hắn. Tin đồn lúc ấy bị bàn tán ra vào, những nữ minh tinh trong công ty đều vứt bỏ mặt mũi đi đầu quân cho công ty khác, mà cổ phiếu của chính công ty cũng tuột dốc không phanh.
Dung Nghiêm Cẩn bất đắc dĩ bèn đưa nhi tử sang Canada tránh đầu sóng ngọn gió. Vào thời điểm này, một số paparazzi lại chụp được Dung thiếu cùng một nữ minh tinh qua đêm, đem đến đống tai tiếng cho cả hai người họ, riêng Dung thiếu thì bị chỉ trích nhiều hơn một chút. Dung Nghiêm Cẩn cùng chỗ truyền thông giao hảo không tệ, ba tháng sau liền đem chuyện này lắng xuống, rồi lại tung tin rằng những chuyện xấu xí trên báo chí kia đều do một kẻ giả dạng Dung thiếu làm ra để bôi đen hắn. Vì thế, Dung thiếu hiên ngang trở về, ngoan ngoãn chưa lâu thì lại chứng nào tật nấy, lần này lại "dây dưa" cùng nam minh tinh. Đội paparazzi phát hiện hắn cùng vị nam ca sĩ kia thân mật quá trớn, rồi lại thêm tin hắn cùng vị diễn viên quốc tế hôn môi ở sân bay nhảy lên đầu báo,...
" alt="Truyện Trọng Sinh Chi Dung Thiếu" />Máy dùng màn hình 7 inch. MeMO Pad HD 7 chạy hệ điều hành Android 4.2 Jelly Bean với sức mạnh là bộ vi xử lý lõi tứ, MediaTek MT8125 @ 1.2 GHz, Quad-CoreRAM 1GB, trang bị kết nối Wi-Fi.
" alt="Thị trường tablet 'hàng hiệu giá mềm' có thêm đối thủ cạnh tranh" />Màn hình độ phân giải HD 1280x800.
Một gã đàn ông vừa béo vừa lùn cười sảng khoái, ngồi ngã ngớn trên ghế đệm dài vỗ vai hai cô em ngồi bên cạnh. Trong phòng bao không có tiếng nhạc, thật chẳng giống không khí của một hộp đêm. Người ngoài nhìn vào có thể thấy lạ, nhưng hộp đêm này thì đã quá biết tiếng tăm của đám thiếu gia nhà giàu, đặc biệt là Từ Phong.
Hắn xuất hiện ở đâu, nơi đó liền giống như có ám khí mà biến thành cánh cửa địa ngục, u ám lại tĩnh mịch.
Hôm nay xem như là Hạ Hồi Lầu này xui xẻo, ngẫu hứng lại rơi vào tầm mắt của Từ Phong. Vốn dĩ hắn định lái xe đi dạo một vòng, tìm xem địa điểm nào thích hợp để cùng đám bạn đua xe. Ấy vậy mà lúc ngang qua đây, tên của hộp đêm này đập vào mắt hắn. Đám con gái trong Hạ Hồi Lầu không biết, còn nghĩ mình đã gặp được khách sộp, kèo này thơm đến bỏng mũi. Vậy mà khi nghe bà chủ trong đây than khóc, họ mới biết đúng là quạ đen tự tìm đến tận nhà.
Từ Phong nghênh ngang đi vào, ánh mắt sắc bén ngút trời chẳng thèm nhìn đến ai. Ở khu Bắc Kinh này còn không ai là không biết, hắn có mác là con trai độc nhất của gia đình danh gia vọng tộc.
"Thiếu... Thiếu gia. Không biết là cậu định chơi trò gì, với mấy đứa nhỏ nhà tôi vậy ạ?"
Bà chủ Hạ Hồi Lâu vừa hỏi vừa run, vì từ lúc hắn bước vô đây vẫn cứ ung dung cong mắt cười như vậy. Có điều nụ cười này không hề có ý tốt. Từ Phong đưa mắt sang nhìn bà ta một cái, hàm răng còn đang hé ra của bà ta lập tức ngậm lại, không dám nói thêm gì mà bước ra. Chỉ mong đám con gái ở hộp đêm bà tốt số một chút, không bị hắn ngược đãi cho thất kinh hồn vía.
Ngoài Từ Phong ra còn có thêm một tên lùn và béo lúc nãy gọi là Đầu Tử, bên trái còn có một gã khác ưa nhìn hơn tên là Tulen. Mỗi người đều có hai "con gà chiến", chính là bọn con gái đang đứng chen chúc nhau trước mặt. Bọn họ không biết tiếp theo đây mình sẽ phải nhập hội gì, nên cứ đùn đẩy qua lại, không dám nhìn sắc mặt của đám thiếu gia nhà giàu.
Đợi mãi không thấy hắn nói gì, Tulen bên cạnh dập điếu thuốc vừa hút xong, trước mặt còn một màn khói mỏng, hỏi.
"Sao? Muốn chơi thế nào là do mày quyết định."
Từ Phong gật đầu. Hắn nhìn qua một lượt đám con gái trước mặt, ai cũng mặc quần và váy ngắn cũn cỡn, sắc mặt tái mét. Không hiểu sao hắn lại thấy rất hả dạ, ngã lưng vào ghế nói.
" alt="Truyện Đừng Khóc Khi Không Có Anh" />
Vi Quang Khoát vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đứng yên thở phì phò ngước mắt nhìn về phía lối ra." Được, để tôi nhìn xem ở trường có người thích hợp hay không, nếu có tôi sẽ gọi điện báo cho ông.
Bạn tốt: "Phải đẹp a. Có công ty quản lý hay không, đã xuất đạo hay chưa, có tố chất ngôi sao hay không đều không quan trọng miễn đẹp là được. Mấy công ty giả trí dạo gần đây chỉ toàn người cũ, mới tham gia show sống còn hai tháng trước thì giờ lại tham gia gameshow khác. Tôi mà là khán giả tôi cũng thấy ngán.
Vi Quang Khoát vẫn đang nhìn chăm chú vào lối ra sân bay nghe vậy liền đồng ý." Đã biết. "
Bạn tốt:" Ông đang làm gì a? Vừa thở dốc lại còn thất thần?
Vi Quang Khoát: Có chuyện gì để nói sau đi. Tôi đang ở sân bay đợi đón người.
Bạn tốt: "Được. Ông đang có việc vậy thì liên hệ sau vậy. Nhưng chuyện của tôi ông nhất định không được quên đâu đó."
Vi Quang Khoát: "Sẽ không".
Cúp điện thoại, Vi Quang Khoát vẫn nhìn chầm chầm vào lối ra, chung quanh là tiếng người ồn ào huyên náo. Bỗng nhiên phía lối ra có một đoàn người đang đẩy hành lý đi ra.
Vi Quang Khoát lập tức nhìn chăm chú, cẩn thận tìm kiếm. Tiếng lăn của bánh xe đan xen cùng tiếng người cười cười nói nói, Vi Quang Khoát nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt ra nhưng thủy chung vẫn không thấy thân ảnh mà hắn tìm kiếm. Hắn nhịn không được tự nói trong lòng: Tiểu tử thúi này sao vẫn còn chưa ra nữa, có biết cậu đã đợi lâu lắm rồi không hả.
Hắn đang nghỉ vẩn vơ thì có một, thân ảnh từ lối ra đang đi đến. Người đến là một thanh niên mặc áo thun trắng quần bò đen, đeo ba lô một bên, quần áo tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác thực sạch sẽ, thanh thuần. Thanh niên vừa cúi đầu xem di động vừa đẩy xe hành lý tiến về phía trước, trên xe là hai cái vali to đùng.
Đi đến cửa ra của sân bay thì thanh niên nọ mới ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vi Quang Khoát. Ánh mắt thanh niên sáng lên ngập tràn ý cười, vẫy vẫy tay: "Cậu!".
Chỉ là một tiếng gọi bình thường lại dẫn đến vô số ánh mắt hướng về phía bên này, thậm chí còn có tiếng hít thở thật mạnh cùng vài tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Vi Quang Khoát nghe được vài tiếng cảm thán ở bên cạnh mình, hắn nhướng mày nâng cầm làm một bộ dạng thật kiêu ngạo hướng về cháu trai của mình.
Hai người gặp nhau, Giang Trạm từ phía sau xe đẩy đi đến nâng tay ôm Vi Quang Khoát: "Cậu".
Mũi Vi Quang Khoát cay cay: "Tiểu tử thúi."
Giang Trạm: "Nhớ con không."
Vi Quang Khoát: "Nhớ cái rắm."
Bây giờ đã là chín giờ tối, từ sân bay đến nội thành phải đi ít nhất một tiếng rưỡi.
Bên trong xe, Vi Quang Khoát vừa lái xe vừa hỏi: "Thật sự con không muốn đến nhà cậu sao?"
Giang Trạm ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn bóng cây lay động bên ngoài xe, vừa ngáp vừa tùy ý đáp: "Đúng vậy. Không ở chung với đàn ông độc thân lớn tuổi."
Vi Quang Khoát vui vẻ lại vờ hung dữ nói: "Được, tùy con."
Hung xong rồi Vi Quang Khoát lại bắt đầu lải nhải: "Chổ của con cậu đã dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã giúp con mua một ít đồ dùng cần thiết. Hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai chín giờ là dậy được rồi. Người trẻ tuổi luôn thích ngủ nướng, ngủ một giấc đến giữa trưa bữa sáng cũng không chịu ăn.
Giang Trạm:" Đã biết. "
Vi Quang Khoát:" Ngày mai là cuối tuần, cậu không có tiết cũng không có việc bận, cùng ăn cơm trưa đi. "
Giang Trạm:" Dạ, được. "
Vi Quang Khoát:" Uống rượu không. "
Giang Trạm vui vẻ, quay đầu lại:" Uống chứ. Cậu bây giờ đã đồng ý cho con uống rượu rồi hả. "
Vi Quang Khoát hừ một tiếng:" Con bây giờ cũng đâu phải còn mười bảy mười tám tuổi nữa, đã hai mươi lăm rồi thì có cái gì không thể nữa. Vừa hay chổ cậu có một bình Mộng Lam Chi, ngày mai khui ra xem như hoan nghênh con về nhà. "
Giang Trạm:" Thích thật nha. "
Vi Quang Khoát nhìn người bên cạnh lòng lại đầy chua xót. Ông đã nhìn đứa cháu trai này lớn lên nên từ nhỏ đã rất thích nó. Giang Trạm lớn lên tính tình sảng khoái, hoạt bát hướng ngoại, có thể nói y chính là đứa nhỏ mà không ai không thích.
Đáng tiếc.. Đứa nhỏ này mệnh không tốt.
Giang gia cũng thuộc gia tộc giàu có nhiều năm. Ngay lúc công ty gặp khó khăn thì cha Giang Trạm đi sai nước cờ, dẫn đến thua cả bàn cờ khiến cho công ty tức khắc phá sản.
Khi đó Giang Trạm bao nhiêu tuổi nhỉ?
Hình như đã thi vào đại học.
Nếu mọi chuyện chưa từng xảy ra. Với điều kiện của Giang gia thì Giang Trạm chính là một phú nhị đại. Học ở trường học danh tiếng trong nước, tương lai có thể xuất ngoại du học, tốt nghiệp xong lại quay về tiếp quản sự nghiệp Giang gia, một chút vấn đề cũng không có.
Nhưng Giang gia lại một đêm xuống dốc, cùng năm đó bố Giang Trạm lại chết ngoài ý muốn, mẹ Giang Trạm thời điểm đó lại được chuẩn đoán là mắc ung thư, một năm trước đã mất ở Vancouver[1] .
Aizzzzzz.. Nhớ đến những việc này thì cõi lòng Vi Quang Khoát đầy thổn thức cùng ai thán.
Cũng may, tất cả đều đã qua. Sau này sẽ ngày càng tốt.
Vi Quang Khoát rất tinh tưởng đứa cháu này của mình. Giang Trạm tính cách thực tốt, điều kiện bản thân lại không tồi. Những năm kia đều đã chịu đựng được thì con đường sau này cũng sẽ bình thản mà trải qua thôi.
Nhà cũ của Giang Trạm ở tiểu khu Mai Loan. Nơi này không tính vào tài sản thế chấp nên lúc Giang gia xảy ra chuyện cũng không bị mang đi gán nợ. Vì là nhà cũ nên thời gian ở đây cũng không nhiều, không có bao nhiêu hồi ức.
Giang Trạm cũng không để tâm. Đã nhiều năm như vậy, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua được mẹ cũng không còn bị bệnh tật hành hạ nữa, một năm trước đã an tường mà ra đi nên cũng không cần hoài niệm làm gì nữa.
Về nước chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Giang Trạm chỉ muốn tiến về phía trước cũng không định quay đầu nhìn lại.
Đến việc sau này sẽ làm gì, cần tìm việc hay không Giang Trạm cũng không nghĩ nhiều. Tạm thời cậu không thiếu tiền, trong tay cũng đang có việc kiếm ra tiền nên cũng không cần quá gấp gáp. Sau khi về nước cũng không nhất thiết phải lên kế hoạch toàn diện làm gì, đi bước nào cứ tính bước đó là được.
Thật ra Vi Quang Khoát lại có đề nghị khác." Cháu nếu muốn tìm việc thì tạm thời cũng chưa phải lúc. Cậu có thể an bài giúp cháu. Hay là đến trường cậu làm trợ giảng đi. "
" alt="Truyện Thượng Vị [Giới Giải Trí]" />