Ảnh minh họa. Nguồn Pxfuel

Giai đoạn này, điều gì người phụ nữ sợ ở chồng nhất? Hãy cùng lắng nghe những lời nói thật từ 3 người phụ nữ từng trải, có thể họ sẽ mang đến cho bạn chút cảm hứng về cách chung sống hòa thuận với chồng.

Cô Hải Hà, 52 tuổi:

"Tôi đã nghỉ làm được 2 năm, con gái duy nhất lại không ở cùng bố mẹ mà đang đi tu nghiệp ở một nơi khác. Điều tôi sợ nhất ở tuổi này là chồng sẽ ngoại tình. Tôi già rồi, sẽ rất đau khổ nếu chồng có người khác, tôi lo sợ khi nghĩ đến ly hôn.

Vợ chồng tôi từng làm cùng công ty. Tôi là nhân viên kiểm tra chất lượng cấp cơ sở, còn chồng tôi là trưởng phòng. Bao nhiêu năm nay thu nhập của tôi tăng rất ít trong khi chồng tôi thì thăng tiến từng bước. Bây giờ lương anh gấp mấy lần lương hưu của tôi, chưa tính tiền thưởng cuối năm.

Nhiều người nói, trong gia đình, kinh tế quyết định địa vị trong nhà, nhưng chồng tôi thì đối với tôi vẫn rất tốt, lương hàng tháng anh ấy chủ động chuyển cho tôi, tôi sẽ quản lý chi tiêu rõ ràng.

Trước đây, tôi thấy nhẹ nhõm không nghĩ gì, nhưng sau khi về hưu, sự chênh lệch về mức lương và sự gia tăng của tuổi tác khiến tôi càng ngày càng thấy mình giống một bà cô, còn chồng tôi vẫn trẻ trung phong độ.

Mặc dù tôi nắm quyền lực tài chính trong gia đình nhưng không có cảm giác an toàn hoàn toàn. Tôi sợ một ngày nào đó anh ấy thích người khác, khi đó tôi phải làm sao?

Bao nhiêu năm qua, tuy tình cảm giữa chúng tôi không mấy suôn sẻ nhưng tôi đã quen với việc chồng ở bên cạnh mình. Tôi thích tiếng chồng gọi cửa mỗi khi về nhà, thích có anh ấy bên cạnh. Tôi chỉ hy vọng rằng vợ chồng chúng tôi có thể dành cả cuộc đời này với nhau một cách bình thường. Tôi không cần giàu có và quyền lực, chỉ muốn vợ chồng khỏe mạnh và hạnh phúc bên nhau".

Cô Thanh Vân, 57 tuổi:

"Chồng tôi hơn tôi một tuổi. Ở tuổi này nhưng chồng tôi vẫn đang có công việc cộng tác bên ngoài nên còn được lao động, vẫn làm ra tiền. Con trai duy nhất của chúng tôi thì đã lập gia đình. Nhìn bề ngoài ai cũng thấy cuộc sống của tôi như vậy là viên mãn. Nhưng tôi có nỗi sợ không?  Có chứ. Tôi sợ chồng sẽ chán mình, không còn muốn cùng tôi đi dạo và trò chuyện.

Tôi rất quan tâm đến lời nói và hành động của chồng, tôi sợ mình lỡ lời nói điều gì khiến ông ấy chướng mắt, không muốn nói chuyện cùng tôi nữa, như vậy tôi sẽ suy nghĩ lung tung.

Cách đây một thời gian, chồng tôi đi công tác nửa tháng. Tôi ôm ông ấy, miễn cưỡng để ông ấy đi. Nhưng ông ấy lại nói rằng già vậy rồi vẫn còn bám dính như sam, không sợ người ta cười cho. Ông ấy bảo tôi nên ra ngoài gặp gỡ người khác nhiều hơn, đi khiêu vũ với mấy ông bà hàng xóm chẳng hạn.

Sau đó tôi ngồi khóc một mình trên ghế sô pha, nghĩ chồng dường như đã chán mình. Tôi gọi điện cho con, nó bảo: "Mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Sau khi nghỉ hưu, mẹ nên có sở thích riêng, đừng đeo bám quá coi chừng bố chán".

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình không độc lập. Từ khi về hưu, tôi dường như dồn cả thể xác và tinh thần cho chồng, trong khi tôi nên có mạng lưới xã hội riêng của mình.

Rồi tôi đi học yoga, mở rộng quan hệ bạn bè qua Internet. Giờ tôi bận rộn với bạn bè, thầy cô cả ngày. Chồng tôi bắt đầu bám lấy tôi.

Tôi nghĩ người phụ nữ sau 50 tuổi nếu có những sở thích riêng sẽ ít quan tâm đến chồng hơn. Bằng cách này, họ sẽ sống trong một bầu không khí thoải mái hơn".

Cô Chu Ninh, 51 tuổi:

"Tôi chỉ làm việc vài năm sau khi tốt nghiệp. Từ lúc lấy chồng rồi sinh con, tôi ở nhà luôn để chăm sóc gia đình.

Tuy không đi làm nhưng tôi có đóng bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế nên vẫn được nhận lương hưu khi đến tuổi. Tôi không cảm thấy mình là người vô dụng. Sáng tôi làm đồ ăn sáng cho chồng, chiều nấu cơm chờ ông ấy về. Chỉ là, giờ ông ấy ngày càng có nhiều thú vui hơn. Điều đó khiến tôi hơi nặng nề.

Ban ngày chồng đi làm, một mình tôi buồn chán. Tôi thường đi mua sắm với bạn bè, chăm sóc sắc đẹp, sau đó cùng bạn đi ăn và xem phim. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, tôi xem phim truyền hình một mình ở nhà.

Nhiều người cho rằng cuộc sống của tôi nhàn nhã, thoải mái nhưng ai biết được cảm giác của tôi lúc này khủng hoảng như thế nào. Tôi sợ chồng về khuya, càng sợ khi tôi gọi mà ông ấy tắt máy hoặc không ai bắt máy. Kiểm soát chồng nhiều thì lại lo sợ ông ấy chán ghét, mà không kiểm soát cũng vẫn lo".

Sau 50 tuổi, phụ nữ nên dành cho mình cuộc sống tốt đẹp hơn, vì con đã trưởng thành, chồng đã có sự nghiệp ổn định, đã về hưu an nhàn, trái tim có thể yên tĩnh lại và sống cuộc sống mình mong muốn. Đã đến lúc dừng suy nghĩ lung tung.

Những cặp vợ chồng ở tuổi này đều đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống và những vụn vặt của hôn nhân. Họ đã quá hiểu nhau, có thể ngầm chấp nhận những thiếu sót của nhau và quan tâm đến nhau, điều mà các cặp vợ chồng trẻ chưa làm được.

Phụ nữ sau tuổi 50 mong chờ sự đồng hành, chăm sóc và yêu thương từ người chồng của mình rất nhiều. Ngay cả một lời chào đơn giản hay một cái vuốt tóc cũng có thể khiến cô ấy cảm động.

Theo Dân trí

'Đòn trả thù' của nữ giám đốc Hà Nội dành cho phi công trẻ bội tình

'Đòn trả thù' của nữ giám đốc Hà Nội dành cho phi công trẻ bội tình

Chia tay bà Thúy được ít lâu, Tuấn bất ngờ bị nữ giám đốc kiện "chiếm đoạt hơn 5 tỷ đồng". Anh ta không ngờ những chữ ký thời đôi bên còn mặn nồng tưởng chừng vô hại lại đem về cho mình vô số rắc rối." />

Tâm sự của phụ nữ bước qua tuổi 50 lo sợ điều gì nhất ở chồng

Kinh doanh 2025-03-13 21:53:50 39

Phần lớn cuộc đời của một người phụ nữ dành để sống cho người khác. Khi còn trẻ,âmsựcủaphụnữbướcquatuổilosợđiềugìnhấtởchồgiá vàng hiện tại cô ấy làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi con, báo hiếu cha mẹ. Lúc nghỉ hưu, khi các con đã lớn và bay nhảy, đó mới là lúc cô ấy có thời gian cho sự nghiệp và sở thích của riêng mình.

Ở tuổi đã xế chiều, cô ấy cảm thấy mặt trời đang lặn. Đối với quan hệ vợ chồng dường như cũng mất đi sự tự tin cùng sức quyến rũ thuở còn trẻ, cô ấy vô thức sẽ dựa dẫm hơn vào chồng.

Ảnh minh họa. Nguồn Pxfuel

Giai đoạn này, điều gì người phụ nữ sợ ở chồng nhất? Hãy cùng lắng nghe những lời nói thật từ 3 người phụ nữ từng trải, có thể họ sẽ mang đến cho bạn chút cảm hứng về cách chung sống hòa thuận với chồng.

Cô Hải Hà, 52 tuổi:

"Tôi đã nghỉ làm được 2 năm, con gái duy nhất lại không ở cùng bố mẹ mà đang đi tu nghiệp ở một nơi khác. Điều tôi sợ nhất ở tuổi này là chồng sẽ ngoại tình. Tôi già rồi, sẽ rất đau khổ nếu chồng có người khác, tôi lo sợ khi nghĩ đến ly hôn.

Vợ chồng tôi từng làm cùng công ty. Tôi là nhân viên kiểm tra chất lượng cấp cơ sở, còn chồng tôi là trưởng phòng. Bao nhiêu năm nay thu nhập của tôi tăng rất ít trong khi chồng tôi thì thăng tiến từng bước. Bây giờ lương anh gấp mấy lần lương hưu của tôi, chưa tính tiền thưởng cuối năm.

Nhiều người nói, trong gia đình, kinh tế quyết định địa vị trong nhà, nhưng chồng tôi thì đối với tôi vẫn rất tốt, lương hàng tháng anh ấy chủ động chuyển cho tôi, tôi sẽ quản lý chi tiêu rõ ràng.

Trước đây, tôi thấy nhẹ nhõm không nghĩ gì, nhưng sau khi về hưu, sự chênh lệch về mức lương và sự gia tăng của tuổi tác khiến tôi càng ngày càng thấy mình giống một bà cô, còn chồng tôi vẫn trẻ trung phong độ.

Mặc dù tôi nắm quyền lực tài chính trong gia đình nhưng không có cảm giác an toàn hoàn toàn. Tôi sợ một ngày nào đó anh ấy thích người khác, khi đó tôi phải làm sao?

Bao nhiêu năm qua, tuy tình cảm giữa chúng tôi không mấy suôn sẻ nhưng tôi đã quen với việc chồng ở bên cạnh mình. Tôi thích tiếng chồng gọi cửa mỗi khi về nhà, thích có anh ấy bên cạnh. Tôi chỉ hy vọng rằng vợ chồng chúng tôi có thể dành cả cuộc đời này với nhau một cách bình thường. Tôi không cần giàu có và quyền lực, chỉ muốn vợ chồng khỏe mạnh và hạnh phúc bên nhau".

Cô Thanh Vân, 57 tuổi:

"Chồng tôi hơn tôi một tuổi. Ở tuổi này nhưng chồng tôi vẫn đang có công việc cộng tác bên ngoài nên còn được lao động, vẫn làm ra tiền. Con trai duy nhất của chúng tôi thì đã lập gia đình. Nhìn bề ngoài ai cũng thấy cuộc sống của tôi như vậy là viên mãn. Nhưng tôi có nỗi sợ không?  Có chứ. Tôi sợ chồng sẽ chán mình, không còn muốn cùng tôi đi dạo và trò chuyện.

Tôi rất quan tâm đến lời nói và hành động của chồng, tôi sợ mình lỡ lời nói điều gì khiến ông ấy chướng mắt, không muốn nói chuyện cùng tôi nữa, như vậy tôi sẽ suy nghĩ lung tung.

Cách đây một thời gian, chồng tôi đi công tác nửa tháng. Tôi ôm ông ấy, miễn cưỡng để ông ấy đi. Nhưng ông ấy lại nói rằng già vậy rồi vẫn còn bám dính như sam, không sợ người ta cười cho. Ông ấy bảo tôi nên ra ngoài gặp gỡ người khác nhiều hơn, đi khiêu vũ với mấy ông bà hàng xóm chẳng hạn.

Sau đó tôi ngồi khóc một mình trên ghế sô pha, nghĩ chồng dường như đã chán mình. Tôi gọi điện cho con, nó bảo: "Mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Sau khi nghỉ hưu, mẹ nên có sở thích riêng, đừng đeo bám quá coi chừng bố chán".

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình không độc lập. Từ khi về hưu, tôi dường như dồn cả thể xác và tinh thần cho chồng, trong khi tôi nên có mạng lưới xã hội riêng của mình.

Rồi tôi đi học yoga, mở rộng quan hệ bạn bè qua Internet. Giờ tôi bận rộn với bạn bè, thầy cô cả ngày. Chồng tôi bắt đầu bám lấy tôi.

Tôi nghĩ người phụ nữ sau 50 tuổi nếu có những sở thích riêng sẽ ít quan tâm đến chồng hơn. Bằng cách này, họ sẽ sống trong một bầu không khí thoải mái hơn".

Cô Chu Ninh, 51 tuổi:

"Tôi chỉ làm việc vài năm sau khi tốt nghiệp. Từ lúc lấy chồng rồi sinh con, tôi ở nhà luôn để chăm sóc gia đình.

Tuy không đi làm nhưng tôi có đóng bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế nên vẫn được nhận lương hưu khi đến tuổi. Tôi không cảm thấy mình là người vô dụng. Sáng tôi làm đồ ăn sáng cho chồng, chiều nấu cơm chờ ông ấy về. Chỉ là, giờ ông ấy ngày càng có nhiều thú vui hơn. Điều đó khiến tôi hơi nặng nề.

Ban ngày chồng đi làm, một mình tôi buồn chán. Tôi thường đi mua sắm với bạn bè, chăm sóc sắc đẹp, sau đó cùng bạn đi ăn và xem phim. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, tôi xem phim truyền hình một mình ở nhà.

Nhiều người cho rằng cuộc sống của tôi nhàn nhã, thoải mái nhưng ai biết được cảm giác của tôi lúc này khủng hoảng như thế nào. Tôi sợ chồng về khuya, càng sợ khi tôi gọi mà ông ấy tắt máy hoặc không ai bắt máy. Kiểm soát chồng nhiều thì lại lo sợ ông ấy chán ghét, mà không kiểm soát cũng vẫn lo".

Sau 50 tuổi, phụ nữ nên dành cho mình cuộc sống tốt đẹp hơn, vì con đã trưởng thành, chồng đã có sự nghiệp ổn định, đã về hưu an nhàn, trái tim có thể yên tĩnh lại và sống cuộc sống mình mong muốn. Đã đến lúc dừng suy nghĩ lung tung.

Những cặp vợ chồng ở tuổi này đều đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống và những vụn vặt của hôn nhân. Họ đã quá hiểu nhau, có thể ngầm chấp nhận những thiếu sót của nhau và quan tâm đến nhau, điều mà các cặp vợ chồng trẻ chưa làm được.

Phụ nữ sau tuổi 50 mong chờ sự đồng hành, chăm sóc và yêu thương từ người chồng của mình rất nhiều. Ngay cả một lời chào đơn giản hay một cái vuốt tóc cũng có thể khiến cô ấy cảm động.

Theo Dân trí

'Đòn trả thù' của nữ giám đốc Hà Nội dành cho phi công trẻ bội tình

'Đòn trả thù' của nữ giám đốc Hà Nội dành cho phi công trẻ bội tình

Chia tay bà Thúy được ít lâu, Tuấn bất ngờ bị nữ giám đốc kiện "chiếm đoạt hơn 5 tỷ đồng". Anh ta không ngờ những chữ ký thời đôi bên còn mặn nồng tưởng chừng vô hại lại đem về cho mình vô số rắc rối.
本文地址:http://account.tour-time.com/news/852f398307.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Rostov vs Zenit Saint Petersburg, 22h15 ngày 12/3: Cửa trên ‘tạch’

1a.jpg
H4D-200MS. Ảnh: Hasselblad. ">

Máy ảnh chụp ảnh 200 megapixel được xuất xưởng

IFA_Panasonic_3D_Lumix_20110902_002_540x356.jpg
Nguyên mẫu Panasonic 3D Lumix tại IFA 2011. Ảnh: Cnet

Phát biểu tại Triển lãm công nghệ IFA 2011, Takuya Sugita, Phó chủ tịch AVC Networks – Panasonic cho biết công ty đang phát triển máy ảnh 3D cho mùa đông năm nay. Đi cùng phát biểu này là hai nguyên mẫu được giới thiệu.

Công ty từng cung cấp một số thông tin về dòng máy ảnh 3D Lumix sắp ra mắt: sở hữu 2 ống kính zoom 4x với thấu kính được thiết kế đặc biệt và công nghệ ổn định hình ảnh, áp dụng cho cả hai chế độ quay phim và chụp hình tĩnh. Đồng thời, 3D Lumix cũng cho phép chụp ảnh và quay phim cùng lúc.

Các nguyên mẫu tại IFA 2011 cho thấy một số thông tin khác như ống kính tiêu cự 25-100mm, khẩu độ f3.9 – f5.7, cổng xuất HDMI ở một cạnh bên, và microphone trên đầu máy ảnh. 3D Lumix cũng tích hợp đèn flash và nút bấm màu đỏ để quay video. Phía dưới cùng là khung lắp chân máy và khe cắm pin, thẻ nhớ SDXC. 3D Lumix quay phim định dàng AVCHD – công nghệ nén ưa thích của Panasonic còn có tên H.264.

Panasonic là một trong số những công ty công nghệ đang hướng đến tạo ra nội dung 3D. Máy ảnh 3D và máy quay 3D cũng mang lại cho công ty cơ hội bán ra các sản phẩm cao cấp giúp công ty nổi bật trong đám đông.

">

Panasonic giới thiệu máy ảnh 3D Lumix


Trong căn phòng gác hai của một căn nhà, có một cậu thanh niên tầm khoảng 29 tuổi, đầu tóc bù xù, hai mắt thâm quầng, râu mọc lởm chởm trên cằm...trông tàn tạ hết sức. Cậu ngồi khoanh chân trên sàn, một tay cầm bịch snack đưa từng miếng vào miệng nhai nhóp nhép tay kia điều khiển con chuột máy tính. Màu xanh nhạt trên máy tính in rõ trên đôi đồng tử đen láy kia. Căn phòng của cậu, tuy diện tích không nhỏ nhưng vì 3/4 căn phòng là những bịch rác cùng sách truyện nên nhìn thật chật chội. Căn phòng tối đen như mực chỉ thấy mỗi màu xanh từ màn hình máy tính, và một vài tia nắng nhỏ xuyên qua chiếc rèm cửa. Cậu thanh niên vẫn bình thản ngồi trong căn phòng này, hình như cậu đã quá quen với cảnh này rồi.

"Aaaaa, đang đọc hay lại hết...bao giờ mới ra tiếp đây" Cậu ta vò đầu bứt tóc, nhanh tay lướt xuống phần bình luận đọc lướt qua một hồi

"Haiz...tận một tuần nữa...một tuần nữa..."

"Aaaa, sao lâu quá vậy"

Cậu thanh niên đó tên: Lưu Minh Thành, chính hiệu là một thằng nghiện truyện, game chính hiệu. Năm nay cậu ta vừa tròn 29 tuổi, đã gần già đến nơi rồi mà vẫn thất nghiệp, không có người yêu. Năm cậu 18, lúc kì thi đại học diễn ra chẳng hiểu ngày hôm trước cậu ăn trúng gì mà đau bụng tiêu chảy thành ra không làm được bài và trật đại học. Năm cậu 19, cậu học lại quyết tâm đậu trường mà mình mong muốn nhưng vì trước đêm đi thi cậu ôn không biết nghỉ nên ngày thi cậu ngủ quên, bài thi đánh trật.Năm cậu 20, Minh Thành vẫn cố gắng học ngày học đêm, nhưng ông trời vẫn để lại một kết quả giống như thế, ngày thi cậu bị ốm nặng nằm liền một tuần...một lần nữa cậu không đạt được mục tiêu của mình....

Vốn dĩ cậu không phải là hạng học hành lêu lổng, cậu học rất giỏi, mấy năm liền được hạng xuất sắc, tham gia nhiều cuộc thi lớn nhưng hình như ông trời muốn thấy bộ dạng cậu đau khổ nên 3 lần thi đại học...cậu trượt hết. Lần đầu tiên, Minh Thành buồn lắm, cậu tức lắm, cậu khóc nhiều lắm, tiếng khóc thật đắng cay, buồn vì tại sao mình lại có thể như thế, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, cậu nhốt mình nhịn ăn suốt 5 ngày liền, chỉ uống nước lọc. Gia đình, thầy cô, bạn bè cũng tiếc cho cậu lắm, họ cố gắng an ủi cậu nhưng như vậy thì sao...chỉ làm cho vết thương trong lòng cậu đau hơn. Sau đấy cậu bị suy dinh dưỡng nặng nằm viện tận một tháng trời. Nhờ ổn định tâm lý lại, Minh Thành lại có thể bước tiếp để làm lại cuộc đời...nhưng kết quả ra sao...chỉ khiến cậu đau khổ hơn...

Lần trượt thứ hai, cậu vẫn không tin được, cậu khóc còn to hơn cả trước kia, gào hét đến khi cổ họng khô lại như muốn nứt ra, nước mặt cậu đầm đìa, dòng lệ cứ thế tuôn ra mãi...Cậu buồn, cậu tiếc, cậu bất lực trước chính bản thân mình, đã có lần vì quá sốc, cậu đã suýt nhảy cầu thang tử tự...nhưng may thay bố mẹ cậu phát hiện ngăn Minh Thành lại. Hai lần...hai lần trượt đại học...Cậu sống trong hai năm qua như sống trong địa ngục không hơn không kém. Hai năm ròng biết bao nhiêu sự cố gắng đổ bể...Cậu biết không thể quay ngược lại được thời gian nhưng trong tâm thức của cậu bao giờ cũng có 'giá như, biết vậy'...

Lần thứ ba, Minh Thành vẫn nhận được một kết quả giống hai năm trước đó...Cậu không hoàn thành được mục tiêu của mình. Kì lạ thay lần này cậu không khóc...mà cậu cười...nụ cười thật chua xót làm sao. Cậu cũng muốn khóc nhưng nước mắt không ứa ra, hai mắt cậu đỏ hoe, trái tim bây giờ đã tràn đầy những vết thương không bao giờ lành. "Thời gian chữa lành tất cả" đó là câu mà nhiều người hay nói nhưng với cậu thì sao, có lẽ cả đời này cậu không bao giờ quên được cái hình ảnh ô nhục trong suốt ba năm này...cả đời này trái tim của cậu cũng không được chữa khỏi. Lần đầu tiên trật cậu vẫn còn một tia hi vọng nhỏ nhoi, lần thứ hai cậu vẫn hi vọng...đến lần thứ ba cậu chìm sâu vào vực thẳm đen tối...không đứng dậy được...

Ba năm...ba năm...ba năm trái tim cậu tràn đầy nỗi đau, ba năm cậu sống trong nỗi dằn vặt bản thân...ba năm cậu sống trong đau khổ. Nhiều lần bố mẹ cậu khuyên cậu rằng 'đại học không phải là cánh cửa duy nhất dẫn đến thành công', Minh Thành cũng đã nghe lời khuyên đó nhưng biết làm sao được từ nhỏ sức cậu đã yếu ớt lại còn hay bị bệnh nên việc chân tay nặng nhọc thì cậu không làm được. Con mấy công việc khác thì sao? Thật đáng buồn, xã hội bây giờ chính là như vậy - đi đâu nhận việc cũng phải có những chứng chỉ đại học...ba năm kia đã là vết ố trong cuộc đời tưởng như trắng tinh của cậu, đi đâu xin việc cậu cũng chỉ nhận được một lời:

"Thành thật xin lỗi cậu, cậu không đủ điều kiện để làm việc ở đây, cảm ơn cậu đã để ý đến chúng tôi. Hi vọng cậu có thể tìm được một công việc mới phù hợp với mình" Những lúc như này cậu chỉ biết cười gượng cúi đầu chào mà ra đi trong tuyệt vọng.

Vết thương chưa lành từ ba năm đó cùng với áp lực việc làm đã khiến Minh Thành rơi vào trầm cảm nặng trong năm năm tiếp theo. Cả thanh xuân trường học chỉ chìm vào trong sách vở không được tận hưởng trọn vẹn, cuộc đời sau đó của cậu có thể nói là tuyệt vọng, không còn ánh sáng. Ông trời như muốn trêu đùa với cậu, số phận cậu như cánh hoa mỏng manh trôi nổi giữa sông động rộng lớn, không biết sẽ đi về đâu...

Sống cùng với căn bệnh trầm cảm nặng, đã không biết bao lần cậu tự làm hại bản thân, nhiều lần cậu cố tử tự nhưng đều bất thành, bố mẹ cậu đã cản lại kịp thời. Mặc dù cậu đang được điều trị tâm lí nhưng vẫn không khá khẩm vào đâu, chỉ thấy bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn. Bất lực, gia đình cậu đã chuyển đến một vùng nông thôn nhỏ để sinh sống, mong rằng cái yên bình nơi đây sẽ làm cậu bình tĩnh hơn.



Cuộc sống của cậu vẫn cứ như thế, vẫn luôn sống trong nỗi dằn vặt bản thân, đã nhiều lần cậu mơ thấy ác mộng, vẫn là cái ác mộng trong khoảng thời gian ba năm kia, trong cơn mơ cậu khóc, cậu buồn, cậu tiếc...Cậu thấy hình ảnh mình vỡ ra theo thời gian. Nhiều đêm, cậu tự nhủ rằng mình không được ngủ, ngủ rồi con quỷ thời gian sẽ xuất hiện ám theo cậu suốt đời. Cậu ước mình bị mất trí nhớ, ước mình trở thành kẻ điên khùng cả ngày chỉ biết cười đùa...không muốn làm người bình thường để rồi, Minh Thành cậu sẽ không sống trong những năm tháng chỉ biết ân hận...

Cứ mỗi đêm gặp ác mộng như thế, cậu bậy người tỉnh giấc, mồ hôi, nước mắt nhễ nhại trên gò má xanh xao. Cậu bước từng bước chập chững đến hộp thuốc đổ vào tay những viên thuốc an thần liều mạnh...và rồi đến góc tường ngồi lủi thủi ôm đầu hối hận...Cứ ngỡ cuộc đời cậu đã đến bước đường cùng nhưng vào năm cậu 26 tuổi đã có một tia sáng nhỏ cứu vớt cuộc đời tối tăm của Minh Thành...

...">

Truyện Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Nhận định, soi kèo Deportivo Cali vs Boyaca Chico, 6h20 ngày 11/3: Đẳng cấp lên tiếng


">

Vỏ cho iPhone giá gần một tỷ đồng

友情链接