Startup công nghệ Việt FastGo sẽ mở rộng thị trường sang Thái Lan, Indonesia
Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ cùng đoàn công tác của Chính phủ đã ghé thăm Trung tâm giới thiệu và Chăm sóc khách hàng FastGo tại Myanmar Plaza. |
Ngày 18/6/2019,ôngnghệViệtFastGosẽmởrộngthịtrườngsangThágia vang hôm nay trong khuôn khổ chuyến thăm Myanmar, Phó Thủ tướng Chính phủ Vương Đình Huệ cùng đoàn công tác của Chính phủ đã ghé thăm Trung tâm giới thiệu và Chăm sóc khách hàng FastGo tại Myanmar Plaza. FastGo là doanh nghiệp Startup Việt Nam duy nhất được Phó Thủ Tướng ghé thăm trong chuyến công tác lần này, bên cạnh các doanh nghiệp lớn của Việt Nam như BIDV, HAGL, Mytel.
Tại đây, Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ đã nghe các lãnh đạo FastGo báo cáo kết quả và tình hình hoạt động của FastGo tại Myanmar, kế hoạch đầu tư và mở rộng các dịch vụ trong lĩnh vực kinh tế chia sẻ tại thị trường Myanmar và khu vực Đông Nam Á của FastGo.
Ông Nguyễn Hữu Tuất – Sáng lập kiêm Chủ tịch FastGo Group cho biết, tại Myanmar mặc dù mới ra mắt dịch vụ chính thức được 2 tháng nhưng FastGo đã có 100.000 khách hàng sử dụng với hơn 4.000 đối tác tài xế. FastGo được khách hàng và đối tác tài xế tại Myanmar chào đón với chính sách không thu phí chiết khấu và giá tốt nhất thị trường.
Dự kiến, trong 6 tháng cuối năm 2019, FastGo sẽ phát triển 1 triệu khách hàng với 20.000 đối tác tài xế, tiếp tục mở rộng hệ sinh thái dịch vụ FastGo, trong đó có mảng Thanh toán điện tử và dịch vụ tài chính.
Ông Nguyễn Hữu Tuất cũng cho biết, bên cạnh Myanmar, FastGo cũng đã có mặt tại Singapore và đang tiếp tục mở rộng ra các nước Indonesia và Thái Lan.
(责任编辑:Nhận định)
下一篇:Nhận định, soi kèo Arema FC vs Persib Bandung, 15h30 ngày 24/1: Cứ ngỡ ngon ăn
Toshiba Satellite C665-1001U (9 triệu đồng) có lớp vỏ ngoài bằng chất liệu carbon sần giúp chống vân tay. Máy được trang bị bộ vi xử lý Pentium B940 tốc độ 2 GHz, màn hình lớn 15,6 inch, RAM 2 GB, ổ cứng 320 GB, pin 6 cell cùng các cổng kết nối như USB, LAN, Bluetooth 3.0 và đầu đọc thẻ nhớ.
Toshiba Satellite C640-1059U (8,6 triệu đồng) có cấu hình và kiểu dáng giống model C665 ở trên nhưng nhỏ hơn chỉ 14 inch.
" alt="5 laptop dùng chip Sandy Brigde giá dưới 9 triệu đồng ở VN" />
Qua hồi lâu, bên trong truyền ra thanh âm sợ sệt của một cô gái:
- Trong nhà không có ai..
Dương Đắc Thành nhìn tờ danh sách trong tay mình, thẩm tra đối chiếu lại một chút biển số cùng dãy nhà, cao giọng nói:
- Đồng chí Kim Đậu Đậu, mở cửa đi, ta không phải là người xấu, ta là do xã khu phái tới, tới làm một chút thủ tục cần thiết để cho gia đình đồng chí nhận được " đê bảo." (đê bảo: là cho vay một khoản tiền trợ cấp nhỏ.)
Trong phòng không hề có động tĩnh, Dương Đắc Thành đành phải tốn sức tiếp tục gõ cửa, cuối cùng một số động tác gần như là phá cửa vậy.
Thật sự là không có biện pháp mà, năm nay bộ tài chính đã hạ thấp những khoản cứu tế bảo hộ, nhưng là chỉ lĩnh một khoản trợ cấp nhỏ thôi mà người lãnh trợ cấp vẫn phải làm cam đoan, chứng minh thư, cùng với sổ tiết kiệm phải có một chút ít số dư dù ít ỏi, để cho bọn họ đi làm thủ tục phê duyệt cùng khoản tiền trợ cấp. Đại bộ phận những gia đình phù hợp đều đã cho vay xong rồi, còn lại là không chịu phối hợp, đều có một ít tật xấu cả, ví dụ như nhà cô gái này vậy, chính là một bệnh nhân mắc chứng tự bế (tự mình nhốt mình trong phòng ko ra) trầm trọng.
Cũng không biết gõ cửa bao lâu, bên trong rốt cuộc cũng truyền ra thanh âm:
- Ngươi là ai?
Dương Đắc Thành nuốt nước miếng hăm hở nói:
- Ta là người do xã khu phái tới mời cô đưa ra chứng minh thư, giấy cam đoan cùng giấy bảo lãnh là được rồi, để ta làm tốt thủ tục phát tiền này, bằng không tiền này không thể tới tay cô được à.
- Tiền…vì sao không chia cho ta?
- Cô muốn là có chắc, không có chứng minh thư, chúng ta đưa rồi bộ tài chính nói ngươi cấp cho ai? Ai mà tin được, đúng không? Cho nên, làm chuyện gì đều phải có thủ tục cả, cô yên tâm, ta cầm giấy chứng nhận đi, thì tiền sẽ tới tay cô ngay, ài nếu có lo lắng thì cô cứ tìm giấy chứng nhận đi, đưa qua khe hở cánh cửa này cho ta được không?
- Ta… Ta chưa từng thấy ngươi, không biết ngươi là ai, không thể đưa cho ngươi đồ vật gì được.
Dương Đắc Thành nhẫn nại nói:
- Vẫn không chịu tin, vậy cô mở cửa đi, nhìn ta không được sao? Bảo cô mở cửa cô lại không chiu, cô nói ta lừa gạt cô sao, gạt người chỉ có thể lừa tiền người, liệu có thể chủ động đem tiền tới cho người sao? Ta đúng thật là nhân viên của xã khu, xã khu chúng ta…
Dương Đắc Thành thao thao bất tuyệt nói một hồi, bên trong lại im lặng trong chốc lát, sau đó Kim Đậu Đậu sợ hãi hỏi lại:
- Ngươi thực là người của xã khu?
- Đúng vậy.
- Ngươi tìm ta, có chuyện gì?
- Ta…
Dương Đắc Thành sau một lát thất thần, sau đó mới nhớ tới ý đồ mình tới đây:
- À ta tới chứng minh thân phận của cô, làm cam đoan, cùng bảo lãnh để cho cô vay một số tiền nhỏ. Xin cô phối hợp một chút đi, hầu hết mọi người đều đã phát xong rồi, chỉ còn mấy hộ các vị là giấy chứng nhận không đồng đều, thủ tục này không cách nào xong được, tiền làm sao mà phát được?
- Hầu hết phát xong cho mọi người rồi sao? Vì sao không chia cho ta?
- Bởi vì…- Dương Đắc Thành mơ hồ nhớ hình như mình đã nói qua nguyên nhân rồi, nhưng hiện tại đầu óc hắn choáng váng, nhất thời không nhớ ra, vì thế lập lại một lần nữa.
Rất lâu sau đó, trong phòng giọng cô gái như chém đinh chặt sắt nói:
- Ta… Ta chưa thấy ngươi, không biết ngươi là ai, không thể đưa cho ngươi đồ vật gì được.
….
Gây sức ép cả nửa ngày, Dương Đắc Thành không làm được gì, đành tiếp tục trèo lên trên tòa nhà cao tầng.
Hộ gia đình này họ Ngô, là hai tên lưu manh, anh tên là Ngô Ưu, em tên là Ngô Lự, người anh đạp xích lô trở thuê, trong diện phát "đê bảo" chính là người em, nghe nói đầu óc hắn có chút….
Dương Đắc Thành thật vất vả đập cửa, người anh đang ngậm điếu thuốc lá rẻ tiền đi ra mở cửa, vừa nghe là cho vay "đê bảo", vội vàng lục tung đống cam kết cùng sổ tiết kiệm của mình đi ra, sau đó cười nói:
- Đồng chí, chúng minh thư của em ta thật sự là không có, ngươi xem hai cái này liệu có được hay không?
- Như thế sao được à, chính minh thư là giấy chứng nhận pháp luật duy nhất hữu hiệu để chuyển khoản à, giấy chứng nhận không có thì đi làm lại cái khác thôi, nếu không dùng cái tạm thời cũng được mà.
" alt="Truyện Bộ Bộ Sinh Liên" />
Ôn Nhan sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ ốm yếu, lấy tay che ngực lại rồi nhìn về phía này, thở hổn hển: "Chị xin em hãy thả Cố Thâm đi đi được không? Em có biết mình đang làm cái gì không hả."
Cố Thâm?
Cố Thâm là ai vậy???
Cô đột nhiên trợn tròn mắt lên nhìn người con trai trước mặt, người này có mái tóc ngắn, đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo, có nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt, và tên của người đó là Cố Thâm...
Đây không phải là tên nam chính của bộ tiểu thuyết mà cô đã thức suốt đêm để đọc??
Tối hôm qua, sau khi vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh vào Đại học, Ôn Noãn là một trong những thí sinh. Trong suốt ba năm học cấp 3, cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng và áp lực, đến tận lúc bước ra khỏi phòng thi, thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
Các bạn học khác trong lớp cũng cảm thấy như vậy, mọi người cùng nhau tổ chức một bữa tiệc liên hoan, sau đó thống nhất sẽ đi đến quán cà phê Internet để vui chơi suốt đêm, Ôn Noãn mặc dù không thích chơi game, nhưng cô vẫn quyết định đi cùng với những người bạn cùng lớp. Ai mà biết được sau ngày hôm nay thì bao giờ mọi người mới có thể gặp lại nhau.
Chỉ là lúc ngồi ở trong quán, cô cảm thấy rất chán và muốn được đi ngủ, sau đó có một người bạn trong lớp đã giới thiệu cho cô một cuốn tiểu thuyết để cô quên đi cơn buồn ngủ, nhân tiện thì cũng để cô thư giãn đầu óc.
Người bạn đó còn đặc biệt nhấn mạnh rằng ở trong quyển tiểu thuyết này có một nhân vật trùng tên với cô.
Nhân vật này là một học tra, còn chị gái của nhân vật này lại là một học sinh rất giỏi. Ôn Noãn có hơi tức giận khi biết tên mình trùng với nhân vật học tra ở trong tiểu thuyết, tên của cô sao có thể là tên của một học sinh học kém được chứ, rõ ràng cô là một học bá chính hiệu!
Mang theo sự oán hận ở trong lòng, Ôn Noãn quyết định sẽ đọc quyển tiểu thuyết này.
Tên của tiểu thuyết là "Tình yêu giữa tôi và nam thần ngang ngược của trường" nghe có vẻ rất trong sáng, và hơi hướng Mary Sue, nhưng nó lại có điều gì đó rất hấp dẫn người đọc.
Ôn Noãn đọc xong toàn bộ tiểu thuyết, ban đầu cô vẫn còn có thể tiếp nhận được tình tiết và nội dung trong truyện, nhưng càng về sau đặc biệt là mấy tình tiết ở cuối, Ôn Noãn cảm thấy bản thân sắp tức điên lên rồi.
Nam chính của quyển tiểu thuyết tên là Cố Thâm, còn Ôn Noãn là một nữ phụ vừa béo vừa xấu, ngoại trừ việc nhà có chút tiền ra thì cô ấy không hề có bất kỳ ưu điểm nào. Quan trọng nhất là, ngay từ khi còn nhỏ Ôn Noãn đã phải trải qua rất nhiều điều bất hạnh trong cuộc sống.
Cô ấy có một người chị gái tên Ôn Nhan, dáng vẻ xinh đẹp, là bạch phú mỹ điển hình thường xuất hiện trong các bộ truyện ngôn tình, và đều được tất cả mọi người yêu quý. Chị gái của cô ấy từ khi nhỏ đã mắc bệnh về tim, lại còn thường xuyên bị bệnh đau đầu, có thể coi là một người đẹp bệnh tật và yếu đuối.
Mặc dù Ôn Nhan và Ôn Noãn là hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ nhưng hai người bọn họ lại trái ngược hoàn toàn với nhau, khi Ôn Noãn vừa mới chào đời, cô đã bị kẻ thù của cha mẹ bắt cóc, và được tìm thấy lúc cô đang học lớp 9.
Sau khi Ôn Noãn được tìm thấy, bầu không khí vốn dĩ luôn ấm áp hạnh phúc của Ôn gia cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Ôn Nhan luôn nghĩ rằng mình là con một trong gia đình, được thừa hưởng tất cả mọi sự yêu thương chiều chuộng của mọi người, ai ngờ cô ta lại có một đứa em gái, điều này khiến cho cô ta không thể chấp nhận được. Vì vậy, kể từ ngày Ôn Noãn về nhà họ Ôn, cô ấy đã được định sẵn là đối tượng luôn bị Ôn Nhan nhắm tới và bị chơi xỏ.
Nếu chị gái bị đau đầu, thì chắc chắn là do cô ấy giở trò.
Những thứ mà chị gái không thích ăn, thì cô ấy buộc phải ăn hết.
Chị gái muốn mua đồ, nhất quyết không cho người giúp việc đi cùng, mà cứ khăng khăng kêu em gái đi cùng mình để xách đồ.
Người chị gái vừa cao vừa gầy, sở hữu làn da trắng nõn nà, mặc dù người em gái cũng có vẻ rất cao nhưng lại rất béo và sở hữu một làn da bánh mật
Tóm lại, ngoài trừ đường nét trên khuôn mặt của cả hai có hơi hao hao giống nhau, thì cả hai hoàn toàn khác nhau về cả ngoại hình lẫn tính cách.
Tất nhiên đây không phải là vấn đề quan trọng nhất. Mấu chốt là ở tình tiết phía sau của bộ tiểu thuyết, nữ phụ Ôn Noãn này còn bị người chị gái hãm hại, kết cục là đã bị đuổi ra khỏi nhà, và cuối cùng thì bị giết một cách rất thê thảm.
Mà Ôn Nhan lại dễ dàng giành được toàn bộ tài sản của nhà họ Ôn, cuối cùng còn dùng thủ đoạn để ép Cố Thâm kết hôn với mình. Đọc đến đây, Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi.
" alt="Truyện Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại" />iPhone 4S nặng 139 gram, bằng trọng lượng của một quả táo trung bình:
Samsung Epic Touch 4G nặng bằng một cuộn tiền xu 50 cent (130 gram):
Motorola Droid Rarz chỉ nhẹ bằng hai quả trứng cỡ to (128 gram):
Sách điện tử Kindle thế hệ mới nhất (2011) nặng 170 gram, bằng với bóng khúc côn cầu:
" alt="Điện thoại, máy tính 'đọ' cân nặng với vật dụng quen thuộc" />Từ lâu, touchpad đã là bộ phận tiêu chuẩn của laptop. Tuy nhiên, đôi khi bộ phận này gây phiền toái cho người dùng vì touchpad khá nhạy, trong quá trình gõ bàn phím, người dùng chỉ cần khẽ chạm nhẹ vào touchpad là vị trí con trỏ sẽ bị di chuyển, làm gián đoạn việc soạn thảo. Trong khi đó, nhiều người lại thích dùng chuột ngoài vì quen thuộc và dễ điều khiển hơn. Vậy làm cách nào để tắt touchpad?
Dựa trên phần cứng
Các nhà sản xuất laptop hiện đại đã trang bị cho sản phẩm của mình các nút tắt/ bật touchpad ngay trên máy. Ngoài ra, một số loại laptop còn cho phép gõ phím tắt trên bàn phím (như nhấn đồng thời Fn và F7) để tắt touchpad. Hãy kiểm tra tài liệu hướng dẫn kèm theo laptop của bạn để biết cách thức cụ thể.
Tắt qua phần mềm hệ thống
Nếu phần cứng của bạn không hỗ trợ tắt touchpad, hãy thử với phần mềm hệ thống.
Biểu tượng Touchpad tại khu vực thông báo ở góc phải bên dưới màn hình Cách 1: Tìm biểu tượng touchpad ở khu vực thông báo. Nhấp chuột hai lần hoặc kích chuột phải phải vào biểu tượng này để lựa chọn Disable(tắt).
Cách 2: Nếu bạn không tìm thấy biểu tượng touchpad ở khu vực thông báo, nhấp chuột vào Start/ Control Panel/ Hardware and Sound. Ở mục “Devices and Printers”, chọn Mouse (trong Windows Vista chọn Start/ Control Panel/ Hardware and Sound/ Mouse), hiển thị cửa sổ Mouse Properties. Bạn có thể tìm thấy một thẻ (tab) trong cửa sổ này có lựa chọn cho phép tắt touchpad.
" alt="Cách tắt touchpad của laptop" />Nhấp chọn nút "Disable" của thẻ (tab) Device Settings trong cửa sổ Mouse Properties để tắt touchpad
- ·Nhận định, soi kèo Persita vs Madura United, 19h00 ngày 24/1: Cửa dưới thất thế
- ·iPad – PlayBook: Tỉ số 19:1
- ·Truyện Bố Y Quan Đạo
- ·Những máy ảnh hấp dẫn nhất trong mùa thu 2011
- ·Nhận định, soi kèo Freiburg vs Bayern Munich, 21h30 ngày 25/1: Kiểm điểm bản thân
- ·iPhone 4S tại Hong Kong có giá từ 13,6 triệu
- ·Toshiba AT200
- ·Truyện Quỷ Y Quận Vương Phi
- ·Nhận định, soi kèo CSD Xelaju vs Antigua GFC, 09h00 ngày 24/1: Cơ hội đòi nợ
- ·Sigma SD1 vỏ làm từ gỗ quý giá 13.420 USD
Vào đầu tháng 10, Samsung đã công bố hoãn ra mắt dòng điện thoại Nexus mới vì cái chết của nhà đồng sáng lập Apple - Steve Jobs và hứa hẹn sẽ tung ra các sản phẩm này trong tháng 11. Giờ đây, chúng ta đã có thể biết thời điểm chính xác chúng được bày bán.
Báo cáo trong một sự kiện của Samsung ở London và một trang sản phẩm trên Amazon.co.uk cho biết smartphone Samsung Galaxy Nexus sẽ được bán ra thị trường vào ngày 17/11 tới. Chiếc điện thoại thông minh này sẽ được bán trước hết ở châu Âu, và ngay sau đó sẽ có mặt trên toàn thế giới.
" alt="Công bố ngày xuất xưởng Samsung Galaxy Nexus" />
"À... tối qua bất cẩn bước hụt chân, rớt xuống hố." Mễ Uyển biết ông bác này, ông ấy tên là Diệp Phụng, là quản gia trong nhà của chủ cũ thân thể này.
Đúng vậy, Mễ Uyển lúc này, thân xác vẫn như cũ như linh hồn đã đổi thành một người khác. Tên thật của cô cũng là Mễ Oản*, Oản trong từ bát cơm, vốn là một người bắt yêu. 500 năm trước lúc cô bắt yêu ở Mặc Lâm, bị cả bầy yêu xúm lại tấn công, cuối cùng chết trận. Sau khi chết bởi vì yêu lực giam hãm cô vẫn chưa tan hết nên linh hồn không thể đầu thai, bị giam suốt 500 năm. Mãi đến 2 canh giờ trước, tính theo giờ hiện đại là khoảng 5 tiếng trước, nguyên chủ trượt chân rớt xuống cái hố này. Cũng không biết vi diệu thế nào, cây tuyết tùng 600 năm, cành um tùm rậm rạp thế kia mà nguyên chủ vẫn tránh được cho bằng hết, rơi thẳng xuống gốc cây.
*Uyển và Oản phiên âm tiếng trung đều là [wǎn]
Lúc nguyên chủ rơi xuống, đầu đập vào một cục đá, máu chảy ra thấm xuống rễ của tuyết tùng, nhờ đó mà đánh thức cô.
Mễ Uyễn đang lim dim thì cảm giác được một lực hút rất lớn, sau đó là cảm giác đau, 500 năm rồi cô chưa biết đau là gì, nên chỉ chút cảm giác cũng đủ để tỉnh lại. May mà trước kia khi bắt yêu cô cũng thường bị thương, chỗ nào không thoải mái thì cứ quen tay hay việc tự dùng linh lực để chữa, nên mới miễn cưỡng không tạo ra bi kịch vừa sống lại đã chết tiếp.
Diệp quản gia thấy cô chủ nhà mình bị thương quá nặng liền nhanh chóng đưa người về biệt thự chữa trị, sau khi chắc chắn Mễ Uyển không trong cảnh sống dở chết dở, thậm chí tinh thần còn có vẻ không tệ, Diệp quản gia mới hỏi: "Cô chủ, đêm hôm khuya khoắc sao cô lại lên núi?"
Sao lại lên núi? Mễ Uyển ngẫm nghĩ, nhớ ra: "Tôi lên cơn, muốn đi mua thuốc phiện."
Lúc Mễ Uyển vừa tiếp nhận cơ thể này đã phát hiện mình trúng độc, lúc đầu còn có hơi lo lắng nhưng sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, phát hiện độc này có thể giải cô liền lấy lại bình tĩnh. Còn đoạn ký ức sống không bằng chết của nguyên chủ khi cai nghiện, Mễ Uyển không quan tâm lắm.
Mễ Uyển không muốn đánh giá nhiều về chủ cũ của thân thể này, dù gì thì mình cũng nhờ mượn xác người ta mới sống lại được, dù có là sau khi chết mới tới tay mình thì cũng là mình chiếm được của hời. Ký ức cuối cùng của nguyên chủ trước khi chết chính là vô cùng ân hận vì để giảm béo mà sa vào thuốc phiện, cho nên bất luận là vì nguyên chủ hay vì chính mình sau này, cô cũng sẽ cai nghiện.
Nhưng mà... người béo bây giờ đều phải xài thuốc phiện để giảm béo sao? Nhớ lại thời của cô, có thể ăn no đã là một hy vọng xa vời, lấy đâu ra chuyện buồn rầu vì giảm béo cơ chứ. Mễ Uyển sờ sờ cái bụng múp thịt của mình, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Được đó, vừa nhìn đã biết là người không lo ăn uống.
Diệp quản gia không hề biết được suy nghĩ trong đầu Mễ Uyển lúc này, ông nghe Mễ Uyển trả lời xong liền đen mặt. Tuy ông cũng đã đoán được ít nhiều, nhưng đã lén ra ngoài mua thuốc phiện mà cô còn dám nói, còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy sao?
Diệp quản gia cũng lười nói tiếp với Mễ Uyển, trực tiếp gọi báo cho cậu chủ: "Cậu chủ, tối qua cô chủ lén ra ngoài mua thuốc phiện, bị lạc trong rừng, bất cẩn làm bể đầu, vết thương rất nặng, cần phải về thành phố chữa trị."
"Bất cẩn? Tôi thấy em ấy vì muốn về nhà cố ý làm bể đầu thì có."
Diệp quản gia không nói tiếp, thực ra thì ông cũng nghĩ vậy, từ sau khi bị đưa lên núi để cai nghiện, Mễ Uyển cũng đã tự gây thương tích cho mình vài lần rồi. Mễ gia đưa Mễ Uyển lên núi cai nghiện là để ngăn Mễ Uyển tiếp xúc với thuốc phiện, nghĩ rằng ngưng nửa năm thì sẽ từ từ bỏ được. Nhưng không ngờ người sợ nhất là đau như Mễ Uyển lại có thể tàn nhẫn đến mức tự gây thương tích cho mình, mấy lần trước là lấy mảnh thủy tinh cắt tay, lần này lại nhảy thẳng xuống hố.
Nghĩ tới thảm trạng lúc vừa tìm được cô, đến giờ Diệp quản gia vẫn còn hãi hùng khiếp vía. Tuy Mễ Uyển tự tìm đường chết, nhưng cũng không thể tìm đường chết trong lúc ông đang canh chừng như vậy được.
"Thôi, đưa tới bệnh viện đi." Đầu kia điện thoại người đàn ông còn nói thêm: "Chữa khỏi rồi đưa về cai nghiện tiếp."
"Vâng"
Diệp quản gia ngắt điện thoại, xoay đầu nhìn thoáng qua người đang được quấn một vòng băng gạc trên đầu, muốn nói gì đó nhưng đành thôi. Mễ Uyển là đứa bé ông chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tuy không thông minh, không được yêu thích như cậu chủ và cậu chủ nhỏ, nhưng cũng không thể trở nên như vậy được.
"Tôi đói rồi.." Cả đêm, không, phải là cả 500 năm chưa được ăn rồi, Mễ Uyển đói đến mức không còn sức đi nghiên cứu vẻ mặt của Diệp quản gia nữa, chỉ nghĩ xem phải ăn gì.
"Cô phải nhanh đến bệnh viện đi, miệng vết thương của cô quá sâu, có thể ngừng chảy máu đã là kỳ tích rồi, cần phải tới bệnh viện ngay để kiểm tra xem có tổn thương não hay không." Bác sĩ Triệu tuy là bác sĩ cai nghiện, nhưng kiến thức y học cơ bản thì vẫn phải có, vừa rồi lúc ông xem xét miệng vết thương hình như còn thấy cả mô não bên trong, hoảng tới mức tay run đến tận bây giờ, sợ trong lúc ông đang băng bó, Mễ Uyển bất chợt nghoẻo.
"Ăn no rồi đi." Mễ Uyển không nhìn thấy, hiển nhiên không biết não mình sắp phòi ra, nhưng dù biết cũng chả sao. Chỉ cần không chết, mấy vết thương ngoài da gì đó chờ cô ăn no rồi dùng linh lực chữa trị, chẳng mấy chốc là lành thôi.
Vì thế, lúc xe 120 (xe cứu thương) hối hả dừng trước cửa, Mễ Uyển còn đang ngồi trên bàn ăn gặm bánh bao.
Mọi người:... ai nói là não sắp phòi ra?
" alt="Truyện Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu" />
Làm gì lâu thế, chết mẹ, chẳng nhẽ Trịnh Bằng Khinh định liệt kê ra cả một danh sách quà rồi bắt mua hết?
Định cho cậu cạp không khí sống qua ngày thật đấy à?
Lâm Khiển suy nghĩ hay là mình rút lại lời vừa nhắn nhỉ?
Dù sao thì chuyện cậu lừa Trịnh Bằng Khinh cũng chả phải ngày một ngày hai.
Ngay trong lúc Lâm Khiển tự đau lòng ảo tưởng về số tiền như chiếc lá cuối cùng của O' Henry chuẩn bị rụng, Trịnh Bằng Khinh cuối cùng cũng gửi tin nhắn tới.
Trịnh Bằng Khinh: Anh chẳng cần tiền.
Nội tâm của Lâm Khiển: ..................
Có bốn chữ ranh mà anh đánh hết nửa tiếng đồng hồ?
Trong lúc cậu trợn trắng mắt lên thì đối phương lại tiếp tục gửi đến thêm một tin nhắn:
Trịnh Bằng Khinh: Lâm Khiển, kết hôn với anh nhé.
Lâm Khiển ngạc nhiên khiến khuỷu tay trượt khỏi gối đầu, cái cằm của cậu đập thẳng xuống giường.
Cũng may còn có gối kê đầu, chứ nếu không khéo đã có thảm án.
Lâm Khiển sợ hãi sờ sờ cằm hỏi: Anh biết mình đang nói gì không?
Trịnh Bằng Khinh: Từng câu từng chữ anh đánh ra, em đoán thử xem?
Lâm Khiển cười như được mùa: Sớm biết có ngày bị quật thì ngày xưa đừng tạo nghiệp.
Trịnh Bằng Khinh: Em muốn cười thì cứ cười đi, dù sao anh cũng đã chết trong tay em lâu rồi.
Trịnh Bằng Khinh: Mẹ nó!
Trịnh Bằng Khinh: Yêu em, yêu em chết cũng không thoát ra được rồi đấy!
Nhìn Trịnh Bằng Khinh cam chịu nhắn liên tục mấy tin liên tiếp, Lâm Khiển có thể tưởng tượng ra cái mặt chán nản của hắn, cậu cười nghiêng cười ngả vội vàng đáp trả: Rồi, rồi rồi.
Gửi xong Lâm Khiển lại thấy mình hơi qua loa, kiểu cái meme "Ngoài mặt thì giả bộ rồi rồi rồi nhưng trong thâm tâm lại chửi hắn là thằng đần" (*) lưu hành trên mạng, cậu vội vã bổ sung thêm: Bình tĩnh, dù sao anh chẳng thiệt miếng nào.
Lâm Khiển: Em cũng yêu anh.
Tuy Trịnh Bằng Khinh không nhắn lại luôn nhưng dựa trên kinh nghiệm so tài bao năm qua giữa hai người, Lâm Khiển hoàn toàn có thể dễ dàng mô phỏng lại chính xác điệu cười ngu xuẩn của đối phương.
Quả nhiên lúc Trịnh Bằng Khinh nhắn lại, thái độ của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Trịnh Bằng Khinh: Lâm Khiển, anh đã lãng phí quá nhiều thời gian mà đáng nhẽ ra anh phải dùng nó để yêu em, anh không thể chịu đựng việc mình ngu đần như vậy thêm nữa.
Trịnh Bằng Khinh: Nhận lời kết hôn với anh nhé?
Lâm Khiển cười vui vẻ: Cuối cùng anh cũng chịu nhận hồi trước anh bị ngu.
Lâm Khiển: Nhưng mà không sao, anh ngu thì em vẫn chấp nhận.
Trong nước vẫn chưa thông qua luật kết hôn đồng giới, nếu hai người muốn kết hôn thì chỉ còn cách ra nước ngoài đăng ký.
Khung chat lần nữa hiện lên dòng chữ đối phương đang nhập, nhưng sau một lúc, Trịnh Bằng Khinh lại gửi qua dòng tin nhắn với số chữ tỉ lệ nghịch với số thời gian hắn biên soạn nó.
Trịnh Bằng Khinh: Không gặp không về.
Lâm Khiển nhìn bốn chữ quen thuộc hiện lên chế nhạo xùy một tiếng, cuối cùng lại không nhịn được bật cười.
Hai người quen nhau mười mấy năm, Trịnh Bằng Khinh từng nói với cậu vô số lần câu 'Không gặp không về'.
Nhưng trước kia đều là hẹn đánh nhau.
Ai mà biết trước được hai thanh niên năm đó sống như nước với lửa, như trời với đất lúc này lại hẹn cùng nhau đi kết hôn, 'không gặp không về'.
Trên đường đến sân bay tâm trạng Lâm Khiển khá là vi diệu.
" alt="Truyện Trùng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Với Kẻ Thù" />Theo 3 chuyên gia bảo mật, các mẫu điện thoại kể trên chưa lỗ hổng cho phép các ứng dụng kết nội Internet được cài đặt trên thiết bị có thể truy cập tới thông tin cá nhân người dùng như dữ liệu tin nhắn văn bản, thông tin địa điểm, địa chỉ email, số điện thoại.
3 chuyên gia: Artem Russakovskii, Justin Case, và Trevor Eckhart khám phá những công cụ đăng nhập HTC cài đặt sẵn trong điện thoại dễ bị tổn thương trong quá trình cập nhật phần mềm.
Các công cụ này thường được sử dụng để phân tích lỗi thiết bị từ xa, tuy nhiên, vấn đề ở đây chính là cập nhật tự động sai lầm, “bất kì ứng dụng nào trên thiết bị nhiễm độc đều gửi đi lệnh android.permission.INTERNET”, đều có thể truy cập:
“- Danh sách tài khoản người dùng, bao gồm địa chỉ email
- Địa điểm định vị GPS và mạng lưới gần nhất, và lịch sử địa điểm giới hạn
- Số điện thoại từ nhật kí cuộc gọi
" alt="Nguy cơ lộ thông tin khi dùng smartphone HTC" />
- ·Nhận định, soi kèo Mỹ vs Costa Rica, 07h00 ngày 23/1: Đất lành Orlando
- ·Truyện Hưởng Tang
- ·Game Mafia Wars 2 đã ra mắt
- ·Ngừng bán PlayBook là “hoang tưởng”
- ·Siêu máy tính dự đoán Torino vs Cagliari, 2h45 ngày 25/1
- ·Máy tính bảng mạnh nhất thế giới ra mắt
- ·10 mẫu tai nghe tốt nhất
- ·Game cho Xbox thế hệ mới đang được phát triển
- ·Nhận định, soi kèo Southampton vs Newcastle, 22h00 ngày 25/1: Chích chòe bay cao
- ·iPhone 5 trước giờ G