An Tĩnh nhướng mày, không kìm được bật cười thành tiếng.

Trần Thuật nghiêng đầu, có chút mơ hồ: "Cười gì vậy?"

An Tĩnh không cười nữa, nói: "Chân em hết đau từ lâu rồi, anh không cần cõng em nữa."

Trần Thuật im lặng giây lát, đứng thẳng người lên, đi đến bên cạnh cô, cụp mắt nhìn xuống cô, khóe miệng nhoẻn cười: "Giỏi nhỉ, nói như vậy em đã hết đau từ lâu rồi, vậy mà vẫn cứ ở lì trên lưng anh phải không?"

Khóe mi An Tĩnh cong cong, "Không phải, em thấy anh cõng có vẻ rất vui nên không muốn xuống."

Trần Thuật cười đểu, "Giày vò anh như vậy à." Cậu nói rồi đưa tay cù cô.

An Tĩnh á một tiếng, vội vàng né tránh.

Có điều cô làm sao mà chạy nhanh hơn Trần Thuật được, mới chạy được mấy bước đã bị cậu đuổi theo.

Cậu ôm cô từ sau lưng, khẽ cười bên tai cô: "Có đùa nữa không?"

An Tĩnh rất sợ nhột, cho dù không cù cô, cô cũng không nhịn được, nhăn mặt nói: "Không dám nữa."

Khoảnh khắc được cậu cõng trên lưng, An Tĩnh cảm thấy vừa bình yên vừa ấm áp, cô muốn được đi như thế suốt cuộc đời, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Thế nên cô mới không xuống.

Trần Thuật cúi đầu hôn lên cái tai trắng nõn của cô, sau đó buông cô ra, dắt tay cô và nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn gì đó."

An Tĩnh gật đầu: "Ăn cái gì?"

Trần Thuật cầm lấy cặp sách của mình rồi nói: "Em muốn ăn gì, lẩu nhé?"

An Tĩnh nghĩ một lúc, không thấy thích lắm, lắc đầu.

Trần Thuật nhướng mày, đưa ngón trỏ ra cọ cọ lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô: "Cô mèo nhỏ tham ăn, thế em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn ..." An Tĩnh nghĩ một lúc, ánh mắt rạng ngời, "Em muốn ăn ở quán Nhật kia."

"Quán nào?" Trần Thuật vẫn chưa nhớ ra.

"Chính là cái quán mà chúng ta đã ăn hôm dỗi nhau ấy." An Tĩnh nhớ ra liền phụng phịu: "Hôm ấy em không có tâm trạng nào để ăn, cũng không để ý đến mùi vị cho lắm, cảm thấy hơi tiếc."

Trần Thuật nheo mắt nhớ lại, cũng nhớ ra chuyện đó.

Hôm ấy, cậu đứng ngoài trường đợi cô, nhưng lại thấy cô đi ra ngoài cùng với hai cậu con trai, hỏi cô cậu trai kia là ai, cô nói là Hạ Quý. Lúc ấy chỉ thấy đầu óc nổ tung, rất tức giận, cũng không biết tức cái gì, vì thế lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, chỉ mải giận dỗi với chính mình, cứ canh cánh trong lòng.

"Được." Cậu chiều ý cô, gật đầu.

Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau, chầm chậm bước đi.

Thực ra rất gần chỉ đi mất mười phút, trên đường đi hai người cười nói vui vẻ.

Vào trong quán chỉ còn lại một bàn trống, may mà bọn họ đến kịp, nếu không lại phải đợi.

Quán ăn này bày trí rất tinh tế, phục vụ chu đáo, rất đông khách.

Giờ này chính là giờ ăn tối cao điểm.

Quán ăn không lớn nhưng cũng không nhỏ chật kín khách, tiếng người nói chuyện ồn ào, nhận viên phục vụ đi qua đi lại liên tục.

Bọn họ nhận được thực đơn.

Trần Thuật hỏi: "Em ăn gì?"

An Tĩnh nhìn thực đơn, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, giống như đang chú tâm suy nghĩ vậy, một lúc sau cô hỏi: "Anh ăn gì?"

Trần Thuật chống tay xuống bàn nghịch điện thoại, ánh mắt hướng về phía cô, chăm chú quá mức, sau đó hờ hững nói: "Anh thế nào cũng được."

An Tĩnh gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy em gọi cho anh nhé?"

Trần Thuật ừ một tiếng, khẽ nói: "Tùy em."

An Tĩnh gọi nhân viên phục vụ.

Cô chọn cho mình món cơm trứng thịt bò, gọi cho cậu món cơm thịt bò kiểu Osaka, sau đó lại gọi thêm một xuất trứng hấp và thịt gà.

Sau khi nhân viên phục vụ đi, An Tĩnh chống hai tay xuống bàn, chống cằm có vẻ buồn chán.

Trần Thuật ngồi đối diện cô, hỏi: "Đói rồi à?"

An Tĩnh sờ bụng, gật đầu thành thật: "Đói rồi."

Trần Thuật cau mày: "Thế sao em không đi mua cái gì đó mà ăn?"



"Em mua rồi mà, một hộp sữa chua." An Tĩnh nói rồi ánh mắt cô tình ám chỉ cậu: "Nhưng ai mà biết được người nào đó chơi bóng rổ lâu như vậy mới ra ngoài."

Trần Thuật sờ mũi tỏ vẻ vô tội.

An Tĩnh cứ nhìn cậu như vậy.

Không có gì phải nghi ngờ Trần Thuật là một người rất đẹp trai, cậu có vẻ mảnh khảnh, trong sáng, điềm tĩnh của thiếu niên. Trên mặt lâu lâu lại nở nụ cười gian tà, khi đôi mắt đen láy sâu thẳm cứ nhìn bạn chăm chú, bạn sẽ bất giác lún sâu vào đó.

An Tĩnh nghiêng đầu, đột nhiên giơ tay ra sờ lên má Trần Thuật.

Trần Thuật nhướng mày, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

"Em phát hiện." An Tĩnh có chút ngạc nhiên. "Có phải anh gầy đi không?"

"Thật sao?"

An Tĩnh sờ rất kỹ, da thịt trở nên săn chắc hơn, cô nói rất chắc chắn: "Ừ, đúng là gầy đi, anh giảm béo à?"

Trần Thuật không có gì để nói, tức quá gườm gườm nhìn cô, túm lấy cái tay đang làm loạn của cô rồi nói: "Giảm béo cái gì, chơi bóng rổ đấy."

An Tĩnh mỉm cười ồ một tiếng, "Chơi bóng rổ có thể giảm béo à."

Trần Thuật hứ một tiếng, nắn nắn lòng bàn tay cô.

" />

Truyện Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Công nghệ 2025-01-28 00:17:41 14
Hai người giấu mình trong bóng tối.

Tiếng thở gấp ngày càng thêm nặng nề,ệnEmLàTiểuTiênNữCủbóng đá ngoại hạng anh An Tĩnh bị hôn tới mức tay chân mềm nhũn ra, chỉ có thể dựa cả người vào lòng Trần Thuật, hai tay túm chặt vạt áo trước ngực cậu, giống như túm chặt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng vậy.

Trần Thuật hôn cô điên cuồng.

Trong đầu cậu máu nóng sục sôi, có một khoảnh khắc, cậu chỉ muốn cứ thế nuốt cô vào trong bụng, hòa trộn vào trong xương máu của mình. Răng kề răng, môi kề môi, muốn cắn cô, nhưng lại sợ cô đau.

Chỉ có thể nhẹ nhàng mút môi cô hết lần này đến lần khác.

Hai người quấn lấy nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rát, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc hơi thở của An Tĩnh trở nên gấp gáp hơn, sắp không thể thở được nữa thì cậu cô gắng dừng lại, khống chế bản thân.

Làn môi mỏng của cậu gần ngay trước mắt, An Tĩnh há miệng rồi lại ngậm lại, ánh mắt dừng lại ở cái cổ với đường nét rõ ràng của cậu, cố gắng tìm lại hơi thở, tìm lại suy nghĩ của mình.

Trần Thuật cụp mắt nhìn cô, lòng bàn tay vuốt ve sống lưng gầy guộc của cô, giúp cô thở đều lại, ánh mắt dần dần trở nên u tối, bất giác muốn nuốt nước bọt.

Hai người ở rất gần nhau.

Trần Thuật lại nghiêng người, hôn lên mặt cô, từng chút từng chút, dịu dàng mơn trớn, vô cùng nhẹ nhàng. Rồi lại hôn lên mắt cô, An Tĩnh nhắm mắt lại, hàng mi run run, hơi thở trượt xuống dưới, lại hôn đến chóp mũi, khóe miệng, đến tận phía sau tai cô.

Nhẹ nhẹ, buồn buồn.

An Tĩnh ôm chặt eo cậu. Đầu cậu áp sát vào cổ cô, mái tóc ngắn lướt qua má cô.

Sao lại có thể thích một người đến thế nhỉ.

Thích tới mức không còn là chính mình.

Trần Thuật khẽ thì thầm gọi tên cô.

An Tĩnh mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.

Hai người cứ ôm nhau như thế.

Không biết trải qua bao lâu, hai người mới bước ra khỏi con ngõ nhỏ.

Một người cao một người thấp, hai người nắm tay nhau.

Hai mắt An Tĩnh ươn ướt, đôi môi đỏ mọng. Ánh mắt có chút mơ màng, cô đưa tay lên sờ môi, khuôn mặt nóng ran như có một ngọn lửa lan vào tận tâm can.

Trần Thuật vui vẻ đi bên cạnh, giống như vừa tận hưởng một bữa tiệc thịnh soạn.

Cậu chỉnh lại chiếc áo có chút xộc xệch, khom người về phía trước, ngón tay chỉ ra sau lưng. Cậu thong thả nghiêng đầu nói ngắn gọn: "Lên đi."

An Tĩnh nhướng mày, không kìm được bật cười thành tiếng.

Trần Thuật nghiêng đầu, có chút mơ hồ: "Cười gì vậy?"

An Tĩnh không cười nữa, nói: "Chân em hết đau từ lâu rồi, anh không cần cõng em nữa."

Trần Thuật im lặng giây lát, đứng thẳng người lên, đi đến bên cạnh cô, cụp mắt nhìn xuống cô, khóe miệng nhoẻn cười: "Giỏi nhỉ, nói như vậy em đã hết đau từ lâu rồi, vậy mà vẫn cứ ở lì trên lưng anh phải không?"

Khóe mi An Tĩnh cong cong, "Không phải, em thấy anh cõng có vẻ rất vui nên không muốn xuống."

Trần Thuật cười đểu, "Giày vò anh như vậy à." Cậu nói rồi đưa tay cù cô.

An Tĩnh á một tiếng, vội vàng né tránh.

Có điều cô làm sao mà chạy nhanh hơn Trần Thuật được, mới chạy được mấy bước đã bị cậu đuổi theo.

Cậu ôm cô từ sau lưng, khẽ cười bên tai cô: "Có đùa nữa không?"

An Tĩnh rất sợ nhột, cho dù không cù cô, cô cũng không nhịn được, nhăn mặt nói: "Không dám nữa."

Khoảnh khắc được cậu cõng trên lưng, An Tĩnh cảm thấy vừa bình yên vừa ấm áp, cô muốn được đi như thế suốt cuộc đời, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Thế nên cô mới không xuống.

Trần Thuật cúi đầu hôn lên cái tai trắng nõn của cô, sau đó buông cô ra, dắt tay cô và nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn gì đó."

An Tĩnh gật đầu: "Ăn cái gì?"

Trần Thuật cầm lấy cặp sách của mình rồi nói: "Em muốn ăn gì, lẩu nhé?"

An Tĩnh nghĩ một lúc, không thấy thích lắm, lắc đầu.

Trần Thuật nhướng mày, đưa ngón trỏ ra cọ cọ lên chóp mũi nhỏ nhắn của cô: "Cô mèo nhỏ tham ăn, thế em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn ..." An Tĩnh nghĩ một lúc, ánh mắt rạng ngời, "Em muốn ăn ở quán Nhật kia."

"Quán nào?" Trần Thuật vẫn chưa nhớ ra.

"Chính là cái quán mà chúng ta đã ăn hôm dỗi nhau ấy." An Tĩnh nhớ ra liền phụng phịu: "Hôm ấy em không có tâm trạng nào để ăn, cũng không để ý đến mùi vị cho lắm, cảm thấy hơi tiếc."

Trần Thuật nheo mắt nhớ lại, cũng nhớ ra chuyện đó.

Hôm ấy, cậu đứng ngoài trường đợi cô, nhưng lại thấy cô đi ra ngoài cùng với hai cậu con trai, hỏi cô cậu trai kia là ai, cô nói là Hạ Quý. Lúc ấy chỉ thấy đầu óc nổ tung, rất tức giận, cũng không biết tức cái gì, vì thế lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, chỉ mải giận dỗi với chính mình, cứ canh cánh trong lòng.

"Được." Cậu chiều ý cô, gật đầu.

Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau, chầm chậm bước đi.

Thực ra rất gần chỉ đi mất mười phút, trên đường đi hai người cười nói vui vẻ.

Vào trong quán chỉ còn lại một bàn trống, may mà bọn họ đến kịp, nếu không lại phải đợi.

Quán ăn này bày trí rất tinh tế, phục vụ chu đáo, rất đông khách.

Giờ này chính là giờ ăn tối cao điểm.

Quán ăn không lớn nhưng cũng không nhỏ chật kín khách, tiếng người nói chuyện ồn ào, nhận viên phục vụ đi qua đi lại liên tục.

Bọn họ nhận được thực đơn.

Trần Thuật hỏi: "Em ăn gì?"

An Tĩnh nhìn thực đơn, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt chăm chú, giống như đang chú tâm suy nghĩ vậy, một lúc sau cô hỏi: "Anh ăn gì?"

Trần Thuật chống tay xuống bàn nghịch điện thoại, ánh mắt hướng về phía cô, chăm chú quá mức, sau đó hờ hững nói: "Anh thế nào cũng được."

An Tĩnh gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy em gọi cho anh nhé?"

Trần Thuật ừ một tiếng, khẽ nói: "Tùy em."

An Tĩnh gọi nhân viên phục vụ.

Cô chọn cho mình món cơm trứng thịt bò, gọi cho cậu món cơm thịt bò kiểu Osaka, sau đó lại gọi thêm một xuất trứng hấp và thịt gà.

Sau khi nhân viên phục vụ đi, An Tĩnh chống hai tay xuống bàn, chống cằm có vẻ buồn chán.

Trần Thuật ngồi đối diện cô, hỏi: "Đói rồi à?"

An Tĩnh sờ bụng, gật đầu thành thật: "Đói rồi."

Trần Thuật cau mày: "Thế sao em không đi mua cái gì đó mà ăn?"



"Em mua rồi mà, một hộp sữa chua." An Tĩnh nói rồi ánh mắt cô tình ám chỉ cậu: "Nhưng ai mà biết được người nào đó chơi bóng rổ lâu như vậy mới ra ngoài."

Trần Thuật sờ mũi tỏ vẻ vô tội.

An Tĩnh cứ nhìn cậu như vậy.

Không có gì phải nghi ngờ Trần Thuật là một người rất đẹp trai, cậu có vẻ mảnh khảnh, trong sáng, điềm tĩnh của thiếu niên. Trên mặt lâu lâu lại nở nụ cười gian tà, khi đôi mắt đen láy sâu thẳm cứ nhìn bạn chăm chú, bạn sẽ bất giác lún sâu vào đó.

An Tĩnh nghiêng đầu, đột nhiên giơ tay ra sờ lên má Trần Thuật.

Trần Thuật nhướng mày, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

"Em phát hiện." An Tĩnh có chút ngạc nhiên. "Có phải anh gầy đi không?"

"Thật sao?"

An Tĩnh sờ rất kỹ, da thịt trở nên săn chắc hơn, cô nói rất chắc chắn: "Ừ, đúng là gầy đi, anh giảm béo à?"

Trần Thuật không có gì để nói, tức quá gườm gườm nhìn cô, túm lấy cái tay đang làm loạn của cô rồi nói: "Giảm béo cái gì, chơi bóng rổ đấy."

An Tĩnh mỉm cười ồ một tiếng, "Chơi bóng rổ có thể giảm béo à."

Trần Thuật hứ một tiếng, nắn nắn lòng bàn tay cô.

本文地址:http://account.tour-time.com/html/636f199333.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Kuala Lumpur City vs Công an Hà Nội, 21h00 ngày 23/1: Chính thức giành vé

{keywords}

Trung Quốc hiện là một trong nhiều nước đang xúc tiến các chương trình thám hiểm không gian bằng thiết bị có người lái và không có người lái. Năm 2011, nước này đã cho phóng trạm vũ trụ đầu tiên của mình - Thiên Cung - vào quỹ đạo quanh Trái đất, ở độ cao 350 - 400km so với mặt đất.

Module phòng thí nghiệm không gian này nặng 8,5 tấn, dài 12 mét với đường kính 3 mét. Với kích thước này, Thiên Cung vẫn tương đối nhỏ, thực tế là nhỏ hơn trạm Skylab được Mỹ phóng vào không gian năm 1973.

Thiên Cung có tuổi thọ ước tính là 2 năm. Mục đích chính của cơ sở này là nhằm kiểm tra các hoạt động neo đậu quan trọng, phục vụ việc tái cung ứng và vận hành một trạm vũ trụ. Trong thời gian vận hành ngoài không gian, Thiên Cung từng 2 lần đón tiếp tàu vũ trụ thực hiện sứ mệnh thám hiểm Thần Châu 9 và 10, chở theo 3 phi hành gia người Trung Quốc.

Cũng giống như Trạm vũ trụ quốc tế (ISS), chúng ta có thể dễ dàng quan sát được Thiên Cung từ Trái đất, vì nó rất sáng và di chuyển nhanh trên bầu trời. Do đó, các nhà thiên văn học nghiệp dư thường theo dõi nó cũng như các vật thể tương tự. Kết quả đo đường di chuyển và độ sáng của Thiên Cung được đánh giá là đáng tin cậy.

Các thông tin trên có thể giúp xác định quỹ đạo và sự quay vòng của Thiên Cung, giúp phản ánh tình trạng của trạm vũ trụ này. Nhà thiên văn học nghiệp dư Thomas Dorman, một người theo dõi vệ tinh giàu kinh nghiệm đến từ Texas, Mỹ nhận định, Trung Quốc đã mất kiểm soát Thiên Cung khi ông quan sát thấy trạm vũ trụ đang xoay theo một hướng nhất định.

Thiên Cung đã ở chế độ ngủ khi không được lên kế hoạch đón tiếp thêm tàu vũ trụ sau năm 2013. Trong thực tế, văn phòng Công nghệ không gian có người lái Trung Quốc từng tuyên bố, trạm vũ trụ này đã kết thúc sứ mệnh và chấm dứt các dịch vụ truyền tải dữ liệu vào tháng 3 năm nay. Cơ quan này cũng thông báo không còn liên lạc được với Thiên Cung được nữa. Các báo cáo mới nhất từ một số chuyên gia theo dõi vệ tinh thậm chí cảnh báo, trạm vũ trụ hiện có thể đang rơi tự do trong không gian và sắp đâm xuống Trái đất.

Theo các chuyên gia, Thiên Cung nhiều khả năng sẽ bị vỡ vụn và bốc cháy trong bầu khí quyển khi trở về Trái đất. Thảm họa sẽ xảy ra nếu mảnh vỡ khổng lồ không nóng chảy hết và rơi xuống khu vực đông dân cư, tiềm tàng nguy cơ gây sát thương nghiêm trọng.

Nhà chức trách Trung Quốc hiện vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản hồi nào về những phỏng đoán trên.

Tuấn Anh(theo Tech Insider)

">

Hiểm họa từ nguy cơ trạm vũ trụ của Trung Quốc rơi xuống Trái đất

Anh Lê Đức Tùng, Đống Đa, Hà Nội cho biết, anh đã “đứng người” khi thấy con gái mới 9 tuổi của mình xem cảnh… Nobita đang đè Xuka xuống trong tình trạng không mảnh vải che thân để làm điều “bậy bạ”. Đoạn video này nằm trong một kênh tiếng Việt trên Youtube.

Không chỉ dung tục, nhiều video còn mượn những đặc điểm trên nhân vật Doremon, như da xanh, có mặt như mèo, đeo chuông… để tạo ra những “Doremon phiên bản lỗi” chuyên đi đánh đập người khác, đầy bạo lực.

Theo Phạm Ngọc Anh, thủ lĩnh của một nhóm, gọi tắt là nhóm chơi Gà (GA – Google Adsense) trên Youtube, Doremon là một trong những chủ đề bị quét bản quyền gắt gao nhất, nhưng cũng rất dễ để đẩy view, kéo traffic (luồng truy cập) đến các kênh nội dung khác.

Những hình ảnh trong Doremon nguyên tác không hề có cảnh “Nobita làm chuyện người lớn với Xuka”, nhưng chỉ cần dùng phần mềm để vẽ lại và chạy hình ảnh dưới dạng một bộ phim hoạt hình, là có thể tạo ra các đoạn hình ảnh như ý muốn. Sau đó, những người dựng lại video bắt đầu chèn âm thanh để xây dựng nội dung cho video, có những đoạn âm thanh là tiếng rên rỉ lấy từ những bộ phim JAV (phim người lớn) của Nhật Bản.

">

Doremon 18+ với cảnh dung tục và bạo lực ngập tràn Youtube

Nhận định, soi kèo Cartagines vs San Carlos, 09h00 ngày 24/1: Điểm tựa sân nhà

Người Trung Quốc thích smartphone, điều đó luôn là đúng. Nhưng khi tỉ lệ xâm nhập của smartphone đạt tới mức bão hòa, và thị trường hạ nhiệt, chúng ta sẽ biết được ai mới là kẻ thắng, Huawei, Oppo, Vivo, Xiaomi hay bất cứ hãng nào. Khi một số công ty giành được càng nhiều thị phần thì số lượng công ty chết cũng tăng lên tương đương. Trên thực tế, theo Peng Zheng, kỹ sư cấp cao của Viện nghiên cứu Học viện Truyền thông Trung Quốc, hơn 30% các thương hiệu smartphone Trung Quốc đã biến mất khỏi thị trường kể từ năm 2014 đến cuối năm 2015. Ông Peng cho hay, có 445 nhà sản xuất smartphone đang hoạt động trong năm 2014, Nhưng đến cuối năm 2015, con số này giảm xuống còn 209, điều đó có nghĩa là 136 nhà sản xuất smartphone tại Trung Quốc đã chết chỉ trong vòng gần 2 năm.

Xu hướng này sẽ còn tiếp tục trong năm 2016, và thậm chí những thương hiệu có tiếng tăm hơn, ví dụ như Dakele, từng được coi là nhà sản xuất iPhone nhái tốt nhất Trung Quốc, cũng đang chuẩn bị đóng cửa. Những nhà sản xuất iPhone yếu hơn tại Trung Quốc đang chết dần khi vấp phải sự cạnh tranh khốc liệt của thị trường.

Vậy nguyên nhân nào dẫn tới điều này? Nói một cách đơn giản, đây chỉ là sự chọn lọc của tự nhiên. Giống như loài nai khi sinh sản quá nhiều so với khả năng của hệ sinh thái, những con nai yếu nhất sẽ chết vì bị đói, hoặc chết trong mùa đông khi thời tiết khắc nghiệt, cũng có thể chết vì bị con khác ăn thịt. Các nhà sản xuất điện thoại Trung Quốc yếu kém cũng có số phận tương tự. Họ chết vì bị cạnh tranh khốc liệt và thị trường cũng không đủ sức chứa để chừa cho mỗi công ty một "miếng bánh”. Thậm chí lúc này, trong vài tháng đầu năm 2016, các nhà sản xuất smartphone Trung Quốc cũng liên tục đưa ra nhiều sản phẩm mới với tần suất 3 chiếc một ngày. Vào năm 2013, con số này còn gấp đôi như vậy, tức là cứ một ngày có tới 6 chiếc smartphone mới ra đời.

Nhiều công ty cũng có lực lượng quá mỏng và vốn ít nên chẳng đủ tiền để phát triển những sản phẩm phần cứng hoàn toàn mới cũng như hệ điều hành Android tùy biến cho mình. Dakele có thể là một ví dụ điển hình. Hãng này không chỉ tự sản xuất điện thoại mà còn cả hệ điều hành KeleUI. Một ví dụ khác có thể kể đến là Xiaomi. Xiaomi đầu tư cho cả phần cứng và phần mềm, nhưng may mắn hơn các hãng khác, sản phẩm phần cứng đầu tiên của công ty là một cú “hit”. Khi bạn tiến hành đầu tư kiểu như vậy nhưng sản phẩm bạn làm ra chẳng tạo nên tiếng vang trên thị trường, thì bạn “coi như xong”, và công ty sẽ không thể phục hồi lại được. Rất ít công ty còn sức để duy trì những chi phí nghiên cứu và phát triển tốn kém nhằm tạo ra những sản phẩm phần cứng cũng như phần mềm mới năm này qua năm khác mà không kiếm được doanh thu từ các sản phẩm đó.

Phần lớn các hãng điện thoại phải chia tay thị trường năm ngoái đều xuất phát từ nguyên nhân thất bại trong doanh số và buộc phải chuyển sang hướng đi khác. Xu hướng này sẽ tiếp diễn khi thị trường dần đạt đến mức bão hòa. Các thương hiệu thành công thì ngày càng được nhiều người biết đến, doanh số càng lớn. Còn các thương hiệu chưa thành công nếu không còn tiền rót vào đầu tư, không còn kiên nhẫn nữa thì chắc chắn sẽ rút khỏi cuộc chơi.

">

136 nhà sản xuất smartphone tại Trung Quốc đã chết trong 2 năm

Hơn 100 phi vụ mua lại và đầu tư đã được Alibaba tiến hành kể từ năm 2010. Ảnh: thejomblo.
">

Đế chế khổng lồ của Jack Ma tại Trung Quốc

友情链接