Truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

  发布时间:2025-01-27 14:57:39   作者:玩站小弟   我要评论
*Chương này có nội dung ảnh,ệnBịChaBánChoHạoThiếtin the thao nhanh nếu bạn không thấy nội dung chươntin the thao nhanhtin the thao nhanh、、。
*Chương này có nội dung ảnh,ệnBịChaBánChoHạoThiếtin the thao nhanh nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Tên truyện: Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Nữ chính: Hoàng Anh Ngọc, 23 tuổi. Là một cô gái tràn đầy sức sống, luôn cố gắng để vượt qua mọi khó khăn của chính mình. Gia đình chỉ tầm trung, mẹ qua đời khi vừa lên năm, cha cũng từ đó mà đắm chìm trong bia rượu. Mọi chi phí đi học của cô đều do ông bà ngoại cấp. Khi cô vừa tốt nghiệp đại học thì cũng là lúc rời xa ông bà mãi mãi. Cuộc sống từ đó lại chật vật, khó khăn.

Năm học cấp ba, Anh Ngọc đã phải lòng một đàn anh hơn mình 1 tuổi. Tuy người ta luôn kể xấu về anh ấy nhưng đối với cô, anh chẳng xấu xa tí nào. Vả lại còn rất dịu dàng và chăm sóc cô chu đáo. Dù là vậy nhưng cả hai vẫn còn là bạn bè trong suốt thời gian dài.

Nam chính: Hạo Lê Đan, 30 tuổi. Là thiếu gia duy nhất của Hạo Thị nên từ nhỏ đã có tư duy phải trên vạn người. Lúc nào anh cũng mang sức ép về tài chính, danh vọng và địa vị. Từ khi nhìn rõ được cuộc sống thì anh và cha không hề thuận hòa với nhau vì ông ấy có người phụ nữ khác và khiến mẹ anh phải sống trong đau khổ. Sau một thời gian ở nước ngoài anh quyết định về nước và lập công ty riêng. Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải đánh bại Hạo Thanh để đưa Lễ Viễn trở thành một trong những tập đoàn hùng mạnh. Tới đó anh mới có thể đón mẹ về sống với mình.

Điểm đặc biệt của nam chính là mắc phải chứng "sợ" phụ nữ. Cứ mỗi lần chạm vào nữ nhân là cơ thể anh rạo rực, khó chịu. Cổ họng khô khốc, tim cũng nhói lên, đau đến mức không chịu được.

___Vào truyện___

Bầu trời vào thu đúng thật dễ chịu. Ánh nắng không còn gay gắt, những cơn gió hiu hiu nhẹ thổi khiến tâm trạng thư thả vài phần. Chống hai tay lên lan can, Lê Đan giương ánh mắt phức tạp nhìn ra không gian rộng lớn bên ngoài. Từ khi còn nhỏ anh đã hứng chịu biết bao nhiêu biến cố gia đình. Ba mẹ thường xuyên cãi vã. Họ hàng không quan tâm. 15 tuổi anh quyết định sang nước ngoài du học. Sau khi trở về lại tự lập công ty riêng. Không muốn dính líu đến Hạo Thị. Và anh đang chờ đợi một ngày Lê Viễn chính thức đè bẹp được Hạo Thanh. Đến lúc đó mẹ có thể tự do tự tại mà không phải thấp mình dưới quyền lực của Hạo Chính Quốc, người được gắn mác người cha mẫu mực, thương yêu con cái hết lòng.

*Reeng...Reeng...*

Tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi. Liếc mắt nhìn sang, thấy số của một người quen, anh liền nhếch môi cười khẩy.

"Con nghe!"

"Về nước lâu như vậy mà con còn chưa chịu về thăm mẹ nữa sao?"

"Con có thăm mẹ hay không cũng đều là lúc cha không hề có mặt ở nhà. Vì thế cho nên hãy tìm lí do khác mà gọi đến đi."

"Ta chỉ muốn nhắc nhở con nên về nhà thường xuyên."

"Về thường xuyên? Khi nào cha ở nhà thường xuyên thì con cũng sẽ về thường xuyên."

"Con đừng dùng kiểu cách đó mà ăn nói với ta, cũng đừng tưởng ta không biết những gì con sắp làm. Đừng mơ tưởng xa vời nữa."

"Thế thì...ai hơn ai vẫn còn là chuyện trước mắt. Nhưng nhất định cha và con sẽ là đối thủ thương trường. Không khoan nhượng!"

"Con..."

"Con có việc, thôi nhé. Chào cha!"

Vội vàng ngắt máy, Lê Đan đưa mắt nhìn ra xa xăm. Nhất định sẽ có một ngày Lê Viễn sẽ đẩy Hạo Thị xuống vực sâu. Điều đó chỉ cần thời gian chứ kế hoạch thì đã chắc chắn.

*Cạch*

- Lê Đan!

Bên ngoài Lam Trạch đi vào rồi đóng nhẹ cửa. Hai người là bạn thân thiết từ nhỏ. Bây giờ anh ấy cũng giúp Lê Đan điều hành Lê Viễn, cả hai người đều tốt nghiệp loại ưu tú, thêm kinh nghiệm lâu năm nên khá thuận lợi khi mọi thứ vừa mới bắt đầu.

- Có chuyện gì sao?

Châm một điếu thuốc, Lê Đan đưa lên môi hút một hơi rồi ngước mặt nhả làn khói trắng lên không trung.

- Đến lúc gặp Liên Thị bàn việc rồi. Mày cần tao đi cùng không?

- Ở đâu?- Lại nhả thêm một hơi khói, anh nhíu mày.

- Bar S!- Lam Trạch nhún vai rồi vô tư ngồi bệt xuống sofa.

相关文章

  • Nhận định, soi kèo Port FC vs Ratchaburi, 19h00 ngày 24/1: Rượt đuổi mãn nhãn

    Pha lê - 23/01/2025 17:33 Nhận định bóng đá g
    2025-01-27

  • Nhưng vì lý do kinh tế túng quẫn mà Tô Duệ Triết phải để dành tiền tận bảy, tám ngày mới dám mua một, hai xiên nướng về nhà để cùng ăn với ông nội. Ông chưa từng thấy cậu dám ăn uống tiêu xài phung phí bao giờ cả.

    Tô Duệ Triết chà chà lòng bàn tay xong liền móc ra mấy tờ tiền giấy nhàu nhĩ, đặt vào cái rổ trên bàn của chú Ngô. Gương mặt thanh tú của cậu liền nở một nụ cười thiên chân vô tà: "Chú Ngô, hôm nay con kiếm được tiền nên phải tự thưởng cho chính mình đó!"

    "Con tự kiếm tiền?" Tay đang nướng thịt bỗng khựng lại trong một thoáng, ông ngẩng mặt lên, liếc nhìn Tô Duệ Triết đứng cạnh ông: "Tiền kiếm được bằng cách nào vậy?"- dáng vẻ như không để ý đến cậu mà hỏi.

    Ngô Khởi từ lâu đã hiểu rõ gia cảnh của Tô Duệ Triết. Người cha mất ngoài ý muốn, mẹ cậu vì không thể chịu đựng nổi cảnh nghèo khổ liền buông tay bỏ đi cùng người đàn ông khác. Chỉ có ông nội tuổi già sức yếu, một thân một mình nuôi dưỡng, chăm lo cho tiểu hài tử này đến lớn thôi. Cậu sống thật vất vả, nỗ lực hết sức để thi đậu vào một trường tầm trung. Bất quá đối với cậu mà nói, học phí mới chính là vấn đề nan giải, nếu chỉ dựa vào việc nhặt đồng nát của ông nội để bán kiếm tiền thì không thể nào giải quyết được.

    Không lâu sau đó, ông nội Tô Duệ Triết bị xuất huyết não lúc đang nhặt đồng nát bên ngoài và qua đời. Cậu mất đi người thân duy nhất, hoàn toàn trở thành cô nhi. Tuổi của cậu tính ra cũng quá lớn để được đưa đến Viện Phúc lợi (mười bảy tuổi), nên chỉ có thể sống dựa vào bốn trăm tệ được chu cấp mỗi tháng.

    Đáng thương cho cậu bé một thân một mình, ông mới để Tô Duệ Triết phụ việc trong nhà hàng những dịp nghỉ hè. Mỗi ngày thu vào hơn mười đồng, miễn cưỡng gọi là đủ ăn đủ mặc cho cậu thôi. Học phí cùng tiền sinh hoạt sắp tới thì làm sao bây giờ, ngày khai giảng gần kề ngay trước mắt rồi còn gì nữa.

    Hiện tại lại nói kiếm được tiền. Một đứa nhỏ chưa thành niên như cậu thì có thể đi đâu làm việc được chứ?! Thật sự làm ông lo lắng lắm.

    Tô Duệ Triết thẹn thùng cười cười, lấy túi nilon nhỏ phía sau ra đưa cho chú Ngô: "Trong đây là rau củ của con tự trồng, đem tới bán lấy tiền đó!"

    "Của con tự trồng hả? Nhanh nhanh đưa cho chú nhìn xem." Dứt lời Ngô Khởi liền cầm lấy túi nilon trong tay cậu, trái tim đang treo cao liền được hạ xuống.

    "A, vậy mà lại có nhiều rau củ quả khác nhau nữa."

    Trong chiếc túi 'thượng vàng hạ cám' (*) này có đến bảy, tám loại rau củ khác nhau, mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng về chất lượng thì tuyệt đối là thượng phẩm.

    (*) Thượng vàng hạ cám: Ở trên thì là vàng, ở dưới thì là cám; vàng là thứ có giá trị và được coi trọng, cám lại là thứ tầm thường.

    Có câu này, có lẽ là vì khi dùng sàng để sàng phân loại một thứ gì đó, thì những hạt to ở phía trên sàng, sẽ được coi là giá trị, còn những hạt nào nhỏ li ti, tựa như hạt cám, sẽ bị lọt xuống phía dưới, những gì bị lọt xuống dưới sàng thì coi như hàng bị loại, giá trị thấp.

    Ý nghĩa của câu này thường được hiểu là trong cuộc sống có đủ mọi loại vật và con người, từ tốt đến xấu, từ giá trị thấp đến giá trị cao, đủ mọi thứ hạng.

    ..

    Ngô Khởi lấy từ trong túi ra trái bắp, ngửi mùi thơm rồi bóc một hạt cho vào miệng, kinh hỉ: "Mùi vị đích thực rất ngon, vừa nếm đã biết đây là trái bắp tươi nhất mới được thu hoạch! Để chú mua hết của nhóc cho! Đây đây cầm tiền đi, sau này nếu có nữa thì cứ đến bán cho chú."

    Nhà hàng nướng của Ngô Khởi không chỉ bán thịt xiên nướng, mà có cả rau củ nướng, túi rau củ Tô Duệ Triết đem tới so với thứ ông mua ở chợ đầu mối thật sự quá chênh lệch. Thế nên ông không chần chừ gì hết, lấy tờ tiền giấy màu đỏ có mệnh giá cao nhất nhét vào trong tay của Tô Duệ Triết.

    Tô Duệ Triết khẽ mím môi rồi đem tiền cất đi, khiến cho khuôn mặt có chút nét trẻ con của cậu lộ ra hai lúm đồng tiền bắt mắt, cong môi cười: "Cám ơn chú Ngô, chờ thêm mấy ngày nữa con trồng thêm rau củ mới sẽ đem tới bán cho chú nha!"

    "Ba mươi xiên thịt nướng nóng hôi hổi của nhóc đây! Cầm đi." Ngô Khởi đưa cho cậu hộp thịt nướng mà ông vừa mới làm xong.

    "Cám ơn chú Ngô! Hẹn gặp lại!" Tô Duệ Triết ngoan ngoãn từ biệt Ngô Khởi, xoay người đi khỏi nhà hàng nướng BBQ của ông.

    Mùi thịt nướng cứ bay lờn vờn ngay chóp mũi, Tô Duệ Triết nhịn không được phải đem một xiên lên mà cắn khí thế.

    '/>
  • Nhận định, soi kèo Saint

    Phạm Xuân Hải - 23/01/2025 07:00 Cup C2
    2025-01-27

最新评论