Ảnh minh họa: Thanh Hùng

Chị A.D (phụ huynh ở Hà Nội) cũng cho hay chính chị đã phải ký đơn tự nguyện không cho con thi lớp 10 trong sự nhức nhối cách đây 2 năm. Điều đáng nói, theo chị, con lại nằm trong lớp chọn của trường, lớp không có học sinh cá biệt.

“Tôi đã từng sôi máu định đưa ra ánh sáng nhưng nghĩ rồi để làm gì? Để cùng con tôi giành giật điều không đáng ư? Cuối cùng tôi lựa chọn cho con mình một môi trường ít áp lực, để con tôi có cơ hội phấn đấu và làm người”.

Chị D kể, năm đó, gần hết học kỳ 1 của con thì chị là 1 trong hơn 30 phụ huynh được hiệu trưởng mời lên họp, để nói về tình trạng học tập, khả năng không thể thi nổi vào lớp 10 của con. Cùng đó là lời khuyên phụ huynh nên lựa chọn trường dân lập hoặc trường nghề cho con.

“Con được xếp vào những học sinh học kém nhất lớp, diện có thi cũng không đỗ nổi -theo đánh giá của cô chủ nhiệm. Họ hướng cho mình ký đơn không cho con dự thi. Tất cả chỉ đổ cho con học kém. Khi không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, mình đã tham khảo bạn bè để quyết định cho con học 1 trường dân lập gần nhà".

Chị D cho hay, việc của gia đình chị cũng qua mấy năm rồi, nhưng nay thấy thông tin dấy lên, bản thân chị nghĩ cần đấu tranh, cần có trách nhiệm với xã hội và lên tiếng về vấn nạn này.

“Khi học cấp THCS, con tôi đã từng suýt tự tử vì áp lực. Đến giờ con vẫn ám ảnh và vẫn nói những năm đó như cơn ác mộng. Con mình không phải đứa trẻ hư, nhưng bất hợp tác với cô giáo. Bị chê học dốt thì con tự ti và không muốn học nữa”, chị D kể.

Chị D cũng cho biết, giờ con chị lại luôn thuộc top đầu lớp, được tham gia dự thi các loại hình từ học sinh giỏi đến các cuộc thi hướng nghiệp của trường.

"Con đã thực sự được là chính mình”.

Thanh Hùng

'Ép' học sinh kém không thi lớp 10: Ngành giáo dục phủ nhận, phụ huynh vẫn bức xúc

'Ép' học sinh kém không thi lớp 10: Ngành giáo dục phủ nhận, phụ huynh vẫn bức xúc

Hiện tượng nhà trường vận động, thậm chí “gây áp lực” không cho học sinh yếu, kém dự thi vào lớp 10 công lập vẫn được phụ huynh phản ánh, khiếu nại hàng năm." />

Ám ảnh chuyện bị ép không nên thi vào lớp 10 vì học kém

Công nghệ 2025-01-28 00:41:44 7

Thông tin lan truyền trên mạng xã hội về việc một số trường THCS ở Hà Nội vận động,Ámảnhchuyệnbịépkhôngnênthivàolớpvìhọckélich thi đấu bóng đá hom nay thậm chí yêu cầu học sinh lớp 9 có học lực kém phải chuyển sang trường tư hoặc cam kết không thi vào lớp 10 công lập mà đi học nghề, đang thu hút sự quan tâm của cộng đồng.

Chia sẻ với VietNamNet, nhiều trường hợp phụ huynh, học sinh cũng nêu lên tình cảnh tương tự bản thân mình đã phải trải qua.

Em C.A, cựu học sinh của một trường THCS trên địa bàn quận Cầu Giấy cho hay, năm ngoái, sau khi có kết quả thi cuối học kỳ 1 với điểm số được cho là thấp, đến đầu học kỳ 2, em cùng một số bạn khác được yêu cầu mời bố mẹ lên trường để gặp hiệu trưởng. Song theo A., kết quả học tập của mình ở thời điểm đó không quá kém. Nữ sinh này có Toán và Văn tầm 7 điểm, các môn còn lại hầu như từ 8 trở lên, chỉ môn Vật lý đạt điểm dưới trung bình là 4 điểm. 

“Qua lời kể của mẹ em, tại buổi họp, hiệu trưởng nhà trường nói chuyện hướng cho chúng em đi học nghề và bảo rằng không nên thi, bởi nếu thi chuyển cấp thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích của trường. Không chỉ tại cuộc họp với hiệu trưởng, mà qua cả thái độ của giáo viên chủ nhiệm trên lớp. Giáo viên chủ nhiệm cũng hay “nhắc khéo” em về việc không nên thi. Cô thường nói: “Điểm như thế này thì không biết thi lớp 10 sẽ ảnh hưởng như thế nào”,....

Tưởng mình là số ít nhưng năm nay thông qua mạng xã hội, em được biết là có vẻ cũng có nhiều trường hợp bị ép buộc nên em muốn lên tiếng về việc này”, A. tâm sự.

Năm ngoái, cuối cùng, sau tất cả, A. vẫn quyết định thi và không làm cam kết không tham gia dự thi. Kết quả, A. vẫn đỗ được vào một trường THPT công lập ở Hà Nội.

Song, vì trường này xa nhà nên gia đình đã quyết định cho em theo học một trường tư ở địa bàn quận Cầu Giấy.

Thế nhưng, theo A., việc này vẫn luôn ám ảnh em về sự hoài nghi đối với bản thân.

“Ở lứa tuổi đó, thấy người ta đánh giá mình như vậy, em vừa cảm thấy buồn bực vừa hoang mang, lo lắng. Bởi học bao nhiêu năm như vậy mà được khuyên không nên thi lớp 10, vì khả năng không thi được, thì vô cùng hụt hẫng. Khi đó em cảm thấy ngại với mọi người xung quanh và tâm lý bị ảnh hưởng một thời gian dài sau đó”, A. chia sẻ.

Ảnh minh họa: Thanh Hùng

Chị A.D (phụ huynh ở Hà Nội) cũng cho hay chính chị đã phải ký đơn tự nguyện không cho con thi lớp 10 trong sự nhức nhối cách đây 2 năm. Điều đáng nói, theo chị, con lại nằm trong lớp chọn của trường, lớp không có học sinh cá biệt.

“Tôi đã từng sôi máu định đưa ra ánh sáng nhưng nghĩ rồi để làm gì? Để cùng con tôi giành giật điều không đáng ư? Cuối cùng tôi lựa chọn cho con mình một môi trường ít áp lực, để con tôi có cơ hội phấn đấu và làm người”.

Chị D kể, năm đó, gần hết học kỳ 1 của con thì chị là 1 trong hơn 30 phụ huynh được hiệu trưởng mời lên họp, để nói về tình trạng học tập, khả năng không thể thi nổi vào lớp 10 của con. Cùng đó là lời khuyên phụ huynh nên lựa chọn trường dân lập hoặc trường nghề cho con.

“Con được xếp vào những học sinh học kém nhất lớp, diện có thi cũng không đỗ nổi -theo đánh giá của cô chủ nhiệm. Họ hướng cho mình ký đơn không cho con dự thi. Tất cả chỉ đổ cho con học kém. Khi không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, mình đã tham khảo bạn bè để quyết định cho con học 1 trường dân lập gần nhà".

Chị D cho hay, việc của gia đình chị cũng qua mấy năm rồi, nhưng nay thấy thông tin dấy lên, bản thân chị nghĩ cần đấu tranh, cần có trách nhiệm với xã hội và lên tiếng về vấn nạn này.

“Khi học cấp THCS, con tôi đã từng suýt tự tử vì áp lực. Đến giờ con vẫn ám ảnh và vẫn nói những năm đó như cơn ác mộng. Con mình không phải đứa trẻ hư, nhưng bất hợp tác với cô giáo. Bị chê học dốt thì con tự ti và không muốn học nữa”, chị D kể.

Chị D cũng cho biết, giờ con chị lại luôn thuộc top đầu lớp, được tham gia dự thi các loại hình từ học sinh giỏi đến các cuộc thi hướng nghiệp của trường.

"Con đã thực sự được là chính mình”.

Thanh Hùng

'Ép' học sinh kém không thi lớp 10: Ngành giáo dục phủ nhận, phụ huynh vẫn bức xúc

'Ép' học sinh kém không thi lớp 10: Ngành giáo dục phủ nhận, phụ huynh vẫn bức xúc

Hiện tượng nhà trường vận động, thậm chí “gây áp lực” không cho học sinh yếu, kém dự thi vào lớp 10 công lập vẫn được phụ huynh phản ánh, khiếu nại hàng năm.
本文地址:http://account.tour-time.com/news/02a399139.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Soi kèo phạt góc Torino vs Cagliari, 2h45 ngày 25/1

">

Bộ sưu tập game lớn nhất thế giới có giá 16 tỉ


Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào ở. Phòng này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang điểm.

Mệt mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ.

"Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão..."

Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn:

"Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ."

Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang qua.

Cậu lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc kia.

Cửa két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra: "Là cậu à?"

Thiếu niên nhỏ giọng đáp: "Cô giáo Tạ."

Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào nhà.

Pha một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua lạnh.

Cô Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu: "Về khi nào thế?"

"Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô pha.

Cô Tạ: "Ngồi đi."

Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia.

"Về sao không nói với cô trước. Đã muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?"

"... Dạ."

"Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?"

Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình.

"Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học..."

Cô Tạ trầm mặc.

Đã là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi đỗ.

Nhưng người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối——

"Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!"

Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ: "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo viên. Với thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định..."

"Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!"

Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô hình.

Cô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào.

"Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó... Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!"

Đó là gương mặt thế nào?

Trong phòng cô Tạ thắp một bóng đèn sợi đốt, công suất thấp, sáng mờ mờ, nhưng vẫn chiếu sáng được gương mặt thiếu niên.

Khuôn mặt cậu, cô Tạ đã nhìn rất quen rồi, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy gương mặt này, cũng đều hít ngược một hơi khí lạnh—— nửa gương mặt âm dương, cũng không biết đã sinh bệnh gì, vết xanh xanh tím tím lan từ trán bao phủ tới cổ, như giấu giếm phần da bị thối rữa.

Nhìn mà rợn người, lồ lộ vẻ không bình thường.

"Có bệnh!"

"Đừng tới gần nó, không khéo lây bệnh mất."

"Eo! Đồ âm dương!"

Cậu dần lớn lên cùng khuôn mặt này, với tiếng chửi rủa lẫn cười nhạo như hình với bóng.

Bởi vì có bệnh, bệnh mà không biết che giấu, xấu mà chẳng biết tránh né, thiếu niên từ nhỏ đã chịu đủ loại dè bỉu. Dù cho có cố gắng học tập, lại ôn hoà chung sống với người khác, cậu vẫn như con ác long chạy dưới ban ngày, không nhận được bất cứ đối xử công bằng nào.

Có rất ít người như cô Tạ, có thể nhận ra nửa khuôn mặt bình thường của cậu kia rất nhu thuận, là hoà nhã.

Cậu luôn hoà nhã mà lẳng lặng chịu hết dè bỉu của mọi người, có đôi khi bản thân còn phối hợp cười giễu, giống như bản thân cậu thật sự đã làm chuyện gì sai.

Nhưng rốt cuộc thì cậu có làm gì sai chứ?

Trong mắt cô Tạ thấy, cậu là người học hành nghiêm túc nhất, trung thực an phận nhất, phân vào một nhóm nhỏ cũng lẳng lặng làm nhiều việc nhất. Người khác bắt nạt cậu, cậu cũng luôn tốt tính chịu đựng, không hề nói nhiều.

"Không sao đâu, cô ạ, cô chịu tâm sự với em, em đã rất vui rồi. Lúc trước em ở xóm, người ta thấy em đều né đi, tới tận giờ chẳng có ai có thể chú ý nghe em nói vài câu như cô cả."

"Các bạn học cũng tốt lắm, ít nhất không hề lấy gạch đánh em."

Cậu nói hết sức bình thản, nhưng đầu cúi gằm mãi, vai cũng khom xuống, tấm lưng dài gánh vũ nhục nặng nề, khiến cột sống cậu cũng khác thường, bị ép cong.

Sau cô lại nói với cậu: "Sau buổi tự học tối chỉ cần em đồng ý, có thể tới tìm cô để phụ đạo riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp, cứ việc mở miệng."

Cậu cười cười hết sức ngại ngùng, nửa khuôn mặt bình thường lộ chút vẻ xấu hổ hồng hồng.

Cô biết cậu hai năm, đã quen với việc cậu khom lưng, tới gõ cửa phòng ký túc của cô, mang luận văn, tản văn đã viết cẩn thận của cậu, thậm chí có cả thơ ca đưa cho cô, mong cô chỉ bảo.

Thời buổi này có rất nhiều người thích mắng chửi, lại rất ít người thích làm thơ.

Cậu lại cố chấp viết lách.

Các bạn học cười nhạo cậu, người quái dị viết ra thứ ghê tởm này kia, ghê muốn chết, còn ghê hơn cả da mặt như vỏ nho thối của mày.

Cậu cười cười, thành thành thật thật viết tiếp.

Nhưng giờ, ngay cả phần quyền hạn này cậu cũng chẳng có nữa.

Cô Tạ nghĩ tới chuyện phía trước, lòng thổn thức, thương hại nhìn đứa trẻ trước mắt.

Thiếu niên nói: "Lần này em tới, là để tạm biệt cô. Ngày mai em phải đi rồi."

"Về quê sao?"

"... Vâng, coi là vậy đi."
">

Truyện Sổ Bệnh Án

Soi kèo góc Mallorca vs Real Betis, 20h00 ngày 25/1

Bước 2: Bạn vào Thiết lập chung để kiểm tra xem địa chỉ email đã bị thay đổi hay chưa, email được dùng khi yêu cầu thay đổi mật khẩu, Facebook sẽ gửi 1 đường link về email để bạn vào thay đổi mật khẩu, bạn không nên để lộ thông tin email đăng nhập tài khoản.

Sau đó bạn hãy vào mục Di động để kiểm tra số điện thoại của bạn có bị thay đổi hoặc được thêm số điện thoại lạ vào tài khoản của bạn hay không.

Bước 3: Sau khi kiểm tra email không bị thay đổi hoặc thêm email (1 tài khoản Facebook có thể dùng từ hai email để đăng nhập), bạn di chuyển xuống mục Bảo mật. Tại đây có 7 mục để bạn kiểm tra và thiết lập an toàn cho tài khoản của bạn, nếu thấy có sự khác biệt hay nghi ngờ cần có biện pháp cụ thể hơn.

Thông báo đăng nhập:

Bấm vào dòng Thông báo đăng nhập: Facebook sẽ cho bạn hai lựa là email và tin nhắn văn bản về điện thoại, nếu bạn chọn tùy chọn nào bạn đánh dấu vào ô trống trước nó. Mỗi lần có đăng nhập vào Facebook của bạn sẽ nhận được một thông báo.

Xét duyệt đăng nhập:

Khi bạn sử dụng tính năng này, Facebook sẽ cung cấp mã bảo mật cho bạn qua số điện thoại bạn đã đăng ký.

">

Cách bảo mật an toàn khi sử dụng Facebook


Bùi Ninh: "Dạ không ạ, chú Diệp, người có gì cần phân phó sao?"

Diệp Đổng: "Vậy chiều nay cháu tới công ty đi, Tây Thành đi công tác về rồi."

Hơi thở của Bùi Ninh ngưng trệ, " Dạ được chú Đổng."

Kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi phân tâm.

Cô đến tập đoàn Hoa Ninh đã được một tháng, đến bây giờ Diệp Tây Thành mới trở về, trong khoảng thời gian này anh không sắp xếp bất kỳ công việc nào cho cô, có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký chuyển qua.

Đáng lẽ ra cô không nên trở lại, nhưng lại không có cách nào từ chối chú Diệp. Hai tháng trước, chú Diệp đã đích thân tới New York tìm cô, muốn cô trở lại làm trợ lý cho Diệp Tây Thành.

Cô có thể có ngày hôm nay, ngoại trừ sự nỗ lực của bản thân, không thể không kể đến sự giúp đỡ của chú Diệp.

Từ lúc cô năm tuổi cho đến bây giờ, chú Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu như không có chú Diệp, ông nội bà nội sớm đã không còn nữa...

Bùi Ninh định thần lại, sau khi trang điểm liền mở cửa.

Lúc ra cửa cô đã gọi xe, đi đến cổng tiểu khu vẫn không thấy người đâu.

Đứng đợi ở trạm xe một lúc, vẫn không thấy xe tới, đang lúc buồn chán thì tiếng coi inh ỏi của ô tô vang lên, cô vô thức nhìn qua, vừa đúng lúc thấy người đàn ông trong xe việt dã kia, bốn nhau nhìn nhau.

Khuôn mặt người đàn ông tràn ngập đào hoa, đã vậy còn mặc thêm chiếc sơ mi màu hồng trông càng cợt nhả hơn.

"Có phải là đẹp trai đến mức không nhận ra không?" Người đàn ông mỉm cười, hất cằm về phía Bùi Ninh.

Bùi Ninh cau mày, tìm kiếm gương mặt này trong đầu mình, nhưng không có kết quả.

Cô cho rằng đối phương nhàn rỗi, buồn chán nên mới qua đây bắt chuyện, vì vậy cô không có phản ứng.

Tưởng Vân Triệu ra hiệu cho tài xế lái xe đến gần trạm xe, anh ta giơ khuỷu tay lên, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh chắc chắn mình không nhận nhầm người, hiện tại ngoài khí chất nổi bật hơn, gương mặt này so với mấy năm trước cũng không khác mấy.

"Bùi Ninh?" Anh gọi một tiếng.

Bùi Ninh càng cảm thấy khó hiểu hơn, "Anh là?"

Tưởng Vân Triệu: "Ngày trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, tính hay quên lớn như vậy sao?"

Bùi Ninh nhìn kĩ khuôn mặt đó một lần nữa, sau khi nghe anh ta nhắc, cuối cùng cô cũng nhớ ra, anh ta là Tưởng Vân Triệu là bạn thân của Diệp Tây Thành.

Tưởng Vân Triệu mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe, "Hình như trời sắp mưa rồi, cô đi đâu, tôi đưa cô đi, chúng ta đã mấy năm không gặp nhau rồi, vừa hay nói chuyện luôn."

Bùi Ninh do dự, "Không làm mất thời gian của anh chứ?"

"Cô khách sáo như vậy làm gì chứ, lên xe đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Chiều nay tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."

Bùi Ninh lên xe: "Vậy vừa hay thuận đường, tôi cũng đến Hoa Ninh báo cáo." Tìm Diệp Tây Thành báo cáo.

"Cô làm việc ở Hoa Ninh sao?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe nhầm.

Bùi Ninh gật đầu: "Diệp Đổng sắp xếp."

Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn trăn trối, trong chớp mắt anh ta bình tĩnh thu lại vẻ mặt của mình.

Vì ban nãy không nhận ra anh ta nên Bùi Ninh nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, lúc nãy không nhận ra anh, anh so với ngày trước gầy đi không ít."

Tưởng Vân triệu vỗ bụng: "Đâu chỉ gầy đi, mỡ cũng biến thành cơ bắp hết rồi."

"Chú Diệp chưa đưa xe cho cô à?" Anh ta thuận miệng hỏi.

Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái xe trong nước."

Tưởng Vân Triệu gật đầu, đề nghị với cô: "Chờ cô hết bận, hãy đi đổi lại bằng lái xe trong nước, không có xe nhiều lúc rất bất tiện."

Bùi Ninh nói qua quýt cho xong: "Để sau đi, kỹ năng lái xe của tôi không tốt lắm." Cô không biết mình có thể ở Bắc Kinh bao lâu, vì thế không muốn phiền phức như vậy.

Đang nói chuyện, xe đã dừng lại trước sảnh lớn của Hoa Ninh.

Trước đây tập đoàn không phải tên Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành lên tiếp quản công ty, tiến hành một cuộc cải tổ lớn, sau khi cải tổ thì đổi tên thành Hoa Ninh.

Về lý do Diệp Tây Thành muốn đổi tên tập đoàn, lúc đó ở trên mạng có không ít lời bàn luận, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên này.

Hầu hết tất cả mọi người đều đồng ý với nhận định: Diệp Tây Thành nguyên quán ở Nam Kinh, Nam Kinh còn được gọi tắt là Ninh, vì vậy mới có nguồn gốc cái tên Hoa Ninh này.

Nhưng còn nguyên nhân cụ thể, đại khái ngoài Diệp Tây Thành ra thì không một ai biết.

Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu nhấn tầng 42, văn phòng làm việc của Diệp Tây Thành ở tầng này, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"

Bùi Ninh: "Tầng có văn phòng làm việc của Diệp Đổng."

Anh lại ấn tầng 45, anh cảm thấy khó hiểu, tại sao Diệp Đổng lại đột nhiên muốn Bùi Ninh quay trở lại làm việc.

Khi thang máy lên đến tầng 10, Tưởng Vân Triệu rút điện thoại ra: "Lưu số điện thoại đi, chờ ngày khác cô không bận, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Hai người trao đổi phương thức liên lạc của, đúng lúc thang máy dừng ở tầng 42, Tưởng Vân Triệu ra ngoài, sải bước đến văn phòng của Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành đang mở cuộc họp bằng video, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vân Triệu, tiếp tục cuộc họp.

Tưởng Vân Triệu hai tay chống lên mặt bàn, ra hiệu Diệp Tây Thành dừng họp, Diệp Tây Thành không thèm để ý, tay vẫn tùy ý đặt lên đùi như cũ, không có ý định tháo tai nghe xuống.

Tưởng Vân Triệu kéo ghế ra ngồi xuống, cầm bút lên, lấy giấy ghi chú ra viết gì đó: "Tôi vừa gặp Bùi Ninh xong."

Anh ta đem giấy ghi chú đập "bạch" một cái, ngay trước mặt Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành liếc mắt qua, vẻ mặt vô cảm dần trở nên buông lỏng, chốc lát sau lại chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.

Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng anh ta không nhìn ra được tí thay đổi cảm xúc nào, hiện tại anh ta có chút không hiểu Diệp Tây Thành nữa.

Mười phút sau, Diệp Tây Thành di chuyển con chuột và tháo tai nghe xuống.

Tưởng Vân Triệu thấy khó hiểu: "Tại sao nghe tin Bùi Ninh trở về, cậu không có phản ứng gì thế? Hay là cậu đã sớm biết cô ấy trở về rồi."

Diệp Tây Thành: "Ừ."

"Chả trách, vậy sao trước đó cậu không nói trước với tôi một tiếng? Tôi còn cho rằng là cậu không biết, muốn kích động cậu một phen." Tưởng Vân Triệu tự hỏi: "Có điều kể cả cô ấy trở về đi làm, chú Diệp cũng nên sắp xếp cho cô ấy đến công ty đầu tư bên Thượng Hải chứ."

Anh lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, đưa nó cho Diệp Tây Thành: "Này, số cá nhân của Bùi Ninh."

Diệp Tây Thành cũng không thèm nhìn, đem điện thoại trả lại cho cậu ta, "Tôi không cần."

"Được rồi." Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi sao?"

"Không có."

"Vậy cậu... có ý gì?"

Diệp Tây Thành đóng quyển ghi chú lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."

"..... Mẹ nó!"

Tưởng Vân Triệu sửng sốt không khép được miệng, suýt chút nữa là chửi bậy, nửa ngày sau mới chớp mắt: "Chú Diệp sắp xếp sao?"
">

Truyện Ngày Mai Vẫn Yêu Em


[QAQ Buồn ngủ quá nên đi rửa mặt cho tỉnh]

[Không biết bạn nhỏ này bị sao vậy. Gần đây cậu ấy rất siêng năng phát trực tiếp]

[Con trai tôi luôn chăm chỉ, nhưng gần đây còn chăm chỉ hơn]

[Cũng không phải live miễn phí. Càng phát sóng nhiều thì càng kiếm được nhiều tiền]

Trần Hiệt đặt nước mật ong lên bàn Giang Đề và không nói gì thêm.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động đang sạc gần đó đột nhiên rung rung, màn hình sáng lên.

Anh hạ mắt xuống thì thấy một tin nhắn WeChat hiện lên từ trên cùng.

[Vương Cương: Toàn bộ số tiền đã được chuyển vào thẻ của tôi chưa?]

Trần Hiệt nhìn chằm chằm tin nhắn, ánh mắt dần dần lạnh lùng cho đến khi màn hình tối om.

Có tiếng bước chân ở cửa.

Trần Hiệt lập tức xoay người đi về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng anh đột nhiên quay lại và lấy nước mật ong đi.

Giang Đề rửa mặt xong đi ra thì hơi bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hiệt ở đó.

Cậu ngồi xuống ghế, đầu tiên nhìn vào mưa đạn sau đó nhìn người bên cạnh đang uống nước bật máy tính.

Như thể không nghe thấy, không nhìn thấy hoặc không biết có sự tồn tại của cậu, anh tự nhủ: "Chậc, ngọt thật."

Giang Đề liếc nhìn ly nước đã cạn của mình, khóe môi hơi cụp xuống, tâm trạng vô cớ chán nản.

**

Tối hôm đó, buổi tập bắt đầu sớm và mọi người có thời gian chơi riêng.

"Bé Đề, duo chứ?" Triệu Bắc Nam nói: "Chúng ta có thể luyện tập những cách kết hợp mới."

Giang Đề vô thức liếc nhìn Trần Hiệt, chỉ thấy rằng anh đã vào trận đấu xếp hàng đơn chứ không phải muốn chơi duo ngọt ngào với cậu như thường lệ.

Cậu hạ mí mắt nhợt nhạt xuống trả lời, "Ừ, chơi."

Triệu Bắc Nam hét lên: "Triển thôi, cảm ơn anh Hiệt đã không tranh giành bé Đề với em tối nay, ye ye ~"

Môi Giang Đề mím chặt, lông mày cũng trở nên mất kiên nhẫn và nhăn nhó.

Cậu không nói chuyện với Trần Hiệt cả tối. Đêm khuya, Giang Đề ôm Lộ Lộ vào lòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Khi cửa mở, Trần Hiệt đứng ở bên ngoài.

Trần Hiệt không dịu dàng như thường ngày, mặt lạnh lùng nói: "Lộ Lộ đâu?"

Giang Đề nhìn vào phòng của mình.

Trần Hiệt lập tức bước vào mà chẳng nói chẳng rằng, bế Lộ Lộ trên giường rồi rời khỏi phòng ngủ.

Bắt mèo?

Sắc mặt Giang Đề đen xì, một chân gác lên khung cửa, ánh mắt vừa tức giận vừa lạnh lùng nhìn anh.

Trần Hiệt cười nhẹ: "Sao vậy, em làm gì thế? Đây là con gái của anh."

Câu nói này khiến Giang Đề như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Chân trên khung cửa đột nhiên thả lỏng, sau đó cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Trần Hiệt ôm Lộ Lộ rời đi.

Chàng trai đứng ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ bối rối hoảng sợ hiếm thấy, đồng thời trong lòng hiện lên một số bất bình không thể giải thích được.

Sau đó, Trần Hiệt tiếp tục phớt lờ Giang Đề suốt ba ngày.

Ba ngày qua, không khí trong phòng tập trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, các đồng đội đều nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Cuối cùng, trong giờ trà chiều ngày hôm đó thì mâu thuẫn vô cớ đã nổ ra.

Lúc đó mọi người đang cùng nhau ngồi ăn vặt, chỉ có Giang Đề nằm trên ghế sofa lơ đãng chơi một trò chơi.

Triệu Bắc Nam lén nhìn Giang Đề một cái, sau đó hạ giọng nói: "Anh Hiệt, anh cãi nhau với bé Đề à?"
">

Truyện Thả FMVP Yêu Thích Của Team Ra

友情链接